Mục lục
Anh chồng khờ - Trần Hạo
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trần Hạo không để ý tới những người này, chỉ xem lời lẽ mắng nhiếc của họ thành gió thoảng qua tai, đưa tay tùy ý kéo một cái đã làm còng tay của Thái Hạo Thanh bị gãy: "Thái Hạo Thanh, tôi giao tiểu đội cho cậu mà cậu lại đi làm chuyện này sao? Thực hiện động tác khó nhất trong bài năm mươi lần cho tôi! Những người còn lại cũng huấn luyện tiếp đi!"


Nghe thấy những lời này, các thành viên trong tiểu đội sững sờ một lát rồi vội vã bắt đầu huấn luyện, Thái Hạo Thanh thì vào một góc thực hiện động tác khó nhất trong bài mà Trần Hạo đã dạy.



"Các cậu nghe đây, dù có chuyện gì xảy ra cũng không được để nó làm ảnh hưởng đến việc huấn luyện của các cậu, ai dám vi phạm mệnh lệnh của tôi, tôi sẽ trị như trị Thái Hạo Thanh đấy!"


Bọn họ tức khắc như chuột gặp mèo, vội vàng an phận tập luyện, cả đám hì hục cố gắng như sợ bị Trần Hạo xoi mói.


Cảnh tượng này làm cho những người xung quanh ngạc nhiên đến mức mở to hai mắt.


Đặc biệt là huấn luyện viên trước Diêm Diệu Dương, hắn ta khó tin thầm nghĩ, đây là đám quậy phá mà mình từng dẫn dắt ư? Con mẹ nó, mình bị hoa mắt à?





Giờ đây, chỉ có thành viên của tiểu đội mới biết Thái Hạo Thanh đang đau đớn đến thế nào, động tác đó khó ra sao. Mỗi lần luyện tập, xương cả người họ như bị đánh nát, đau không chịu nổi. Một động tác thành viên bình thường làm năm lần đã chết lên chết xuống, những lính đặc chủng hàng đầu như Thạch Việt cũng chỉ mười lần, ngay cả người xuất sắc nhất trong tiểu đội là Thái Hạo Thanh cũng chỉ làm được tối đa ba mươi lần!


Đồng thời, họ cũng cực kỳ cảm kích, biết huấn luyện viên Trần đang bảo vệ người của mình.


Thấy vậy, Vương Đĩnh không nổi giận mà ngược lại còn cười, cái hắn ta muốn chính là đây, Trần Hạo công khai làm trái với lệnh của cấp trên. Giờ thì Vương Đĩnh không chỉ có thể đuổi anh ra khỏi trường mà còn khiến anh bị xử phạt nữa.


"Huấn luyện viên Trần? Ý cậu là gì? Muốn làm trái mệnh lệnh à?", Vương Đĩnh tỏ ra tức giận.


Trương Nhất Hàng lên tiếng: "Huấn luyện viên Trần, sao cậu lại làm bậy như thế? Không thấy bây giờ đang thế nào à?"


Lâm Bình chế giễu nhìn anh: "Cậu Trần, bộ kỷ luật chúng tôi quyết không để bất cứ ai xâm phạm đến uy quyền của mình, tôi mong cậu hãy phối hợp công tác, giải thích hành động vừa rồi của cậu và nghiêm túc kiểm điểm đi!"


Vương Đĩnh âm hiểm cười, hả hê sắp được xem trò hay. Hắn ta thầm mắng, thằng khốn nạn, muốn chơi với tôi à? Chơi chết cậu! Con mẹ nó, hôm nay tôi sẽ khiến cậu mất hết mặt mũi, không thể ở trong cái trường này được nữa!


Trần Hạo lại hoàn toàn không để họ vào trong mắt, nhìn về phía Vương Đĩnh, lạnh lùng nói: "Ông kiếm chuyện thế?"


"Huấn luyện viên Trần, cậu nói linh tinh gì vậy? Sao lại nói là kiếm chuyện? Có bằng chứng phạm tội xác thực mà lại là kiếm chuyện sao?", Vương Đĩnh tức giận quát.


Lâm Bình cũng tiến lên hùa theo: "Huấn luyện viên Trần, cậu có xem bộ kỷ luật của chúng tôi ra gì không đấy? Giải thích cho rõ là ai kiếm chuyện đi!"


Trần Hạo cười híp mắt nói: "Không biết cái gì gọi là kiếm chuyện phải không? Được, tôi biểu diễn cho các ông xem!"


"Chát!", anh đang mỉm cười đột nhiên ra tay, tát một bạt tai thật mạnh vào mặt Vương Đĩnh làm cho tên này xoay mấy vòng tại chỗ.


Những người khác sững sờ, không ai nghĩ rằng Trần Hạo lại bá đạo đến mức vừa đến đã tát thẳng vào mặt giáo viên chủ nhiệm trường như Vương Đĩnh.


Người này điên rồi sao? Trong lòng mọi người cùng nảy ra một nghi vấn.


Trần Hạo ngẫm nghĩ hỏi: "Bây giờ các ông đã biết cái gì gọi là kiếm chuyện chưa?"


"Cậu... Con mẹ nó, cậu dám đánh tôi? To gan thật...", thật lâu sau Vương Đĩnh mới hoàn hồn, điên cuồng hét lên.


"Chát!", Trần Hạo lại tát thêm một phát làm cho hắn ta không thể không hoài nghi cuộc đời, lấy hai tay che mặt, cảm thấy mình như đang nằm mơ.


Vu Kiến Tân và Diêm Diệu Dương yên lặng đi theo Vương Đĩnh tới đây chắn trước người hắn ta: "Huấn luyện viên Trần..."


Hai người đang định nói mấy lời khiêu khích để huênh hoang rồi giáo dục Trần Hạo một trận cho Vương Đĩnh hả giận thì anh bất chợt kiêu ngạo quát lên một tiếng thật to.


"Cút!"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK