Mục lục
Anh chồng khờ - Trần Hạo
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 171: Là người không thể đắc tội

Vừa dứt lời, một người vây quanh Thâu Văn Châu - Trương Vĩ - nói: "Bây giờ Văn Châu có địa vị gì chứ? Đùa? Người ta sắp được thăng chức làm phó tổng công ty con của Hạ thị đấy! Văn Châu là người đứng đầu trong chúng ta, kiếm sống cũng là tốt nhất!"

Thâu Văn Châu mỉm cười khiêm tốn: "Không có gì, chỉ là quen với ông chủ của Giai Dạ, đi cửa sau mà thôi!"

"Trời ơi... cậu quen với ông chủ của Giai Dạ? Văn Châu, thế này là cậu lên như diều gặp gió

rồi!"

"Đúng vậy! Nghe nói ở Hải Dương, ông chủ của Giai Dạ rất lợi hại đó!"

Mấy bạn học ra vẻ kinh ngạc làm cho Thâu Văn Châu rất tự tin.

Trương Vĩ nói: "Chứ còn gì nữa, lần trước công ty chúng tôi có khoản nghiệp vụ bị đối phương làm hỏng, tôi gọi điện cho Văn Châu, cậu ấy giải quyết cho tôi trong vòng nửa tiếng, sau đó sếp tôi khen tôi một hồi! Tất cả là do Văn Châu giúp tôi!

Thâu Văn Châu mỉm cười

nói: "Đâu có đâu có, chỉ là chỗ dựa lớn, cho nên quen nhiều người thôi!"

Lúc này Vương Hân đã trớ về bên cạnh Trương Mạn, nhỏ giọng nói: "Cậu nhìn Thâu Văn Châu kiêu ngạo giống hệt con chim công, lại còn giả vờ khiêm tốn, buồn nôn!"

Ngoài mặt Trương Mạn không lên tiếng nhưng trong lòng hiểu rất rõ, cho dù Thâu Văn Châu làm chức tổng giám đốc ở Hạ thị thì sao chứ? Cậu chủ nhà họ Hạ còn kính cẩn trước mặt Trần Hạo, từ khi nào đến lượt Thâu Văn Châu giả vờ trước mặt anh?

Khi mọi người đang bàn tán về Thâu Văn Châu, Thâu Văn Châu nhìn trộm Trương Mạn.

Vẻ mặt Trương Mạn thờ ơ, thỉnh thoảng còn cười với Trần Hạo, nhỏ giọng nói gì đó, hoàn toàn không để ý đến những lời bên này, đột nhiên trái tim anh ta bùng cháy.

Đúng lúc này, một đám người đi ra từ cuối đại sảnh, âm thanh nói chuyện không nhỏ.

Dẫn đầu là một người đàn ông trung niên đầu nhỏ rất có sát khí.

"KTV bên này phải dền tách

rời với vũ trường, anh Hạ nói rồi, không lâu sau việc làm ăn của Giai Dạ sẽ được mớ rộng, chúng ta phải chuẩn bị thật tốt!"

"Còn nữa, trước khi anh Hạ có được ý chỉ của người đó, phải dọn dẹp sạch sẽ những chuyện lung tung ở đây cho tôi!"

Người đàn ông trung niên nói xong, đám đàn em gật đầu liên tục.

Mà Thâu Văn Châu ở đầu này nhìn thấy người này, lập tức cảm thấy trời cũng giúp mình.

Người này tên Phùng Thái, mọi người gọi là anh Thái! Là

ông chủ trên danh nghĩa của Giai Dạ, thực tế người nắm quyền phía sau Giai Dạ là Tân Báo của nhà họ Tân uy danh lẫy lừng ở Hải Dương!

Thâu Văn Châu từng gặp anh Thái hai lần, cấp trên trực tiếp của anh ta là khách hàng cũ ở Giai Dạ, thân với Phùng Thái, trước đó cùng nhau đến chơi, từng ngồi với nhau uống một chén rượu!

Thâu Văn Châu lập tức bước lên trước, anh ta biết rằng đây là cơ hội tốt để giả vờ ngầu tăng

thể diện trước mặt bạn học cùng lớp.

"ông chủ Phùng? Lại gặp nhau rồi!", Thâu Văn Châu mỉm cười, cố ý tăng hai phần âm lượng, bước tới đó.

Phùng Thái nhìn thấy Thâu Văn Châu thì ngẩn người không nhớ ra từng gặp tên này ở đâu.

Nhưng nếu đã đến chào hỏi, e cũng là khách quen ở đây, Phùng Thái mỉm cười lấy lệ.

Thấy Phùng Thái hơi ngẩn người, Thâu Văn Châu vội vàng nhắc nhở: "Lần trước tôi đến cùng ông chủ Tê, từng uống rượu với ông chủ Phùng, anh không nhớ nữa!"

"0... bạn của ông Tê à!", Phùng Thái buột miệng lấy lệ một câu.

Thấy Phùng Thái nhớ ra mình, Thâu Văn Châu càng mạnh mẽ thể hiện: "Hôm qua ông chủ Tê còn nói hai ngày nay sẽ đến Giai Dạ uống vài chén với anh nữa cơ!"

"Haha! Được thôi được thôi!", Phùng Thái nghe thấy vậy, nói thầm trong lòng, sao đồ ngu này lại không có mắt nhìn gì cả, không nhìn thấy chủ và thợ đang bận sao? Bla bla suốt, đáng ghét!

Nhưng bề ngoài, Phùng Thái vẫn cố gắng duy trì nụ cười, mở cửa làm ăn, cho dù đối phương không biết điều thì anh ta cũng không tiện nổi giận.

Khi Phùng Thái buồn chán và gượng ứng phó với Thâu Văn Châu, liếc mắt nhìn qua đám người thấy Trần Hạo, sắc mặt Phùng Thái lập tức thay đổi!

Về Trần Hạo, cả đời này anh ta sẽ không quên!

Đêm đó, Trần Hạo đấm một quyền đánh Trần Sấm thành thịt xay, tự tay đâm Tân Báo!

Ngay cả cậu chủ Trương Nguyên của nhà họ Trương -người phía sau mà Tân Báo luôn tự hào - cũng sợ chết khiếp như con chó.

Nói không với sách lậu, ủng hộ sách bản quyền. Tiểu thuyết này do ReadMe chế tác và phát hành, chưa được ủy quyền không được phép truyền bá. Bất cứ ai vi phạm sế bị truy cứu theo pháp luật.

Mỗi một cảnh tượng ngày hôm đó đều giống như một dấu ấn tinh thần, khắc thật sâu vào trong lòng Phùng Thái.

Đối với Phùng Thái, Trần Hạo chính là ma thần trên cao!

Không ai sánh bằng, lại càng không thể đắc tội!
Chương 172: Anh là thứ rác rưởi gì vậy

Nhất thời, Phùng Thái đoán rằng có phải đại thần không tiện ra mặt nên mới cố ý đế cho tên ngốc này ra đây nhắc nhở anh ta?

Nghĩ vậy, khuôn mặt Phùng Thái lập tức chuyển thành vẻ tươi cười.

"Anh xem, đột nhiên tôi lại quên mất anh Thâu đây, mỗi ngày tôi gặp mặt nhiều người như vậy, mắt đều muốn mù cả rồi, mong anh đừng trách!"

Vừa dứt lời, Phùng Thái liền liếc mắt ra hiệu cho cấp dưới ở phía sau.

"Tam Nhi? Mau sắp xếp cho cậu Thâu đến phòng Đế Hào, nhất định phải là phòng lớn nhất!"

Tên cấp dưới nghe vậy kinh ngạc, nhanh chóng chạy đi sắp xếp.

Điều này, chính Thâu Văn Châu cũng sửng sốt! Phòng Đế Hào?

Cho dù lãnh đạo của anh ta trực tiếp tới đây cũng không được cho mặt mũi thế này? Chẳng lẽ ông chủ Tê của anh ta vừa mới tiến thêm được một bước? Nếu không, tại sao Phùng Thái lại khách sáo như vậy?

Trong lòng Thâu Văn Châu chất chứa đủ loại suy nghĩ, Phùng Thái tự mình dẫn anh ta

cùng mọi người đến phòng Đế Hào, được người ta nể mặt đến mức này, Thâu Văn Châu càng thêm đắc ý trước mặt các bạn học.

Phùng Thái do dự có nên tiến lên chào hỏi Trần Hạo một tiếng hay không. Nhưng anh ta lại nhớ đến lời cảnh cáo của cậu Hạ! Một lúc lâu sau, anh ta quyết định trước tiên cứ lui xuống, chào hỏi với Thâu Văn Châu rồi bước nhỏ rời đi, trước khi đi, khoé mắt còn liếc nhìn Trần Hạo.

Mà Thâu Văn Châu và đám bạn học đã bao giờ được đón tiếp như thế này?

Nhất thời, bọn họ đều vây quanh Thâu Văn Châu, tâng bốc đủ kiếu.

"Văn Thâu, cậu đây là một bước lên trời đúng không? Đến lúc đó cũng đừng quên bạn học cũ đó?"

Trong đám người, một bạn học nữ tên là Từ Lệ dính sát bên người Thâu Văn Châu: "Văn Châu, cậu thật giỏi!"

Được mọi người tâng bốc, Thâu Văn Châu đắc ý không thôi, khoe khoang nói: "Không chỉ Phùng Thái, tôi còn quen biết Tân Báo, người nhà họ Tân,

người đứng đầu thực sự của Giai Dạ!"

"Oa...Tôi nghe nói Tân Báo rất lợi hại! Văn Châu, cậu quen biết anh ta sao?"

"Đúng vậy! Người họ Tân này chính là nhân vật lớn ở Hải Dương, rất trâu bò, nghe nói là người đứng đầu giới xã hội đen!"

Sự kinh ngạc của các bạn học làm cho Thâu Văn Châu cảm thấy lâng lâng: "Đã gặp mặt một lần, bắt chuyện vài câu liền quen biết!"

Nói xong, Thâu Văn Châu còn liếc nhìn về phía Trần Hạo,

ném cho anh một ánh mắt ra oai.

Trong lòng Trần Hạo không khỏi buồn cười, người này thật ngu ngốc, còn không biết Tân Báo đã trở thành quá khứ, đã giả vờ mà còn không viết trước bản thảo!

Trần Hạo cười lạnh, trực tiếp đi xuyên qua nhóm người, không nhìn đến Thâu Văn Châu và đám người đang tâng bốc kia, Trương Mạn cũng đi theo phía sau anh.

Đám bạn học bị hai người coi như không khí, tất cả đều bất mãn.

Lục Hiên lạnh lùng nói: "Giả vờ cái gì, chỉ là một công nhân bình thường, nếu không phải có Văn Châu thì anh ta làm gì có tư cách bước vào phòng Đế Hào? Không biết điều!"

Trương Vĩ cũng cười lạnh:

Trong xã hội bây giờ, hiện tượng oán hận người giàu ngày càng trở nên nghiêm trọng, rất nhiều người nghèo ỷ vào việc mình nghèo mà suốt ngày trưng ra bộ mặt như ai thiếu nợ hắn! Anh ta có lẽ cũng là loại người như thế!"

Từ Lệ khinh thường nói: "Khi còn học đại học, Trương Mạn

thông minh như vậy, sao bây giờ lại tìm được người đàn ông ngu ngốc thế này!"

Thâu Văn Châu cười nhạt: "Không sao cả, không cần vì một người ngoài mà phá hỏng tâm trạng của mọi người! Hôm nay, chuyện quan trọng là...tụ họp bạn học cũ!”

Lúc tiến vào phòng, Trương Mạn thấp giọng giải thích với Trần Hạo: "Trần Hạo, xin lỗi, đã phiền anh tới đây còn để anh bị người ta đàm luận vô căn cứ!"

Trần Hạo cười: "Đây có là gì? Hiện tại, tôi đã hiếu được lý do tại sao cô không muốn đến,

nếu cô đến đây một mình, còn không phải là bị đám người nịnh hót này nuốt sống sao?”

Trần Hạo vừa dứt lời, Vương Hân cũng chậm rãi bước đến: "Trần Hạo nói rất đúng, những người này thật khiến người ta buồn nôn, cậu xem, cả một đám vây quanh nịnh bợ Thâu Văn Châu!"

Khi ba người nói chuyện, những người khác cũng lần lượt vào phòng.

Dưới sự làm chủ của Thâu Văn Châu, rất nhanh không khí đã trở nên náo nhiệt.

Từ Lệ cố ý bày ra dáng vẻ xinh đẹp trước mặt Thâu Văn Châu, sau khi uống chút rượu liền hát hai bản tình ca! Khiến cho đám bạn học ồn ào hét chói tai.

Sau ba vòng rượu, Phùng Thái cho người đưa lên loại rượu xa hoa nhất, quả thật là rất khách sáo.
Chương 173: Người nhà họ Hạ? Thật đáng sợ

Lúc này, Thâu Văn Châu đã có chút say, anh ta cực kỳ đắc ý, lần nữa cảm thấy bản thân rất có mặt mũi. Khi những người khác nói ra một số yêu cầu, nhờ anh ta giúp đỡ, Thâu Văn Châu đã không chút do dự đồng ý.

Lục Hiên, Trương Vĩ và mấy người bạn học khác cũng uống không ít, không ngừng tâng bốc Thâu Văn Châu.

Thâu Văn Châu được nịnh bợ đến mức quên hết mọi thứ!

Ngay khi buổi gặp mặt đang đến hồi cao trào thì bỗng nhiên rầm một tiếng, cửa phòng bị người ta đá văng.

Bên ngoài, một đám người trẻ tuổi quần áo xa xỉ bước vào.

"Mấy người là ai? Có biết phép lịch sự hay không? Không thấy trong phòng đang có người sao?", Lục Hiên tiến lên, bất mãn

nói.

Người tới nở một nụ cười xấu xa: "Lịch sụ? Cho các người năm phút đồng hồ, cả chủ cả tớ cút hết ra ngoài, nếu không, tôi sẽ cho mấy người biết thế nào mới gọi là mất lịch sự!”

"Anh...", Lục Hiên tức giận.

"Thế nào, muốn động tay động chân?", người kia xắn tay áo lên, nói.

Ngay lúc này, một thanh niên từ phía sau vỗ nhẹ vào bả vai anh ta: "Lôi Quân, lâu lắm rồi cậu mới từ đơn vị trở về, hôm nay mở tiệc đón tiếp cậu, vì mấy

nhân vật nhỏ này mà tức giận thật không đáng giá! vẫn nên để tôi đi!"

Lúc này, Trần Hạo ngồi trong góc phòng mới nhìn rõ đám người ngoài cửa, trong lòng không nhịn được cười thầm, chuyện này cũng thật tình cờ, cái tên vừa nói chuyện chính là người từng xảy ra mâu thuẫn với Trần Hạo, cậu hai nhà họ Ninh, em trai Ninh Hách, Ninh Vũ, đi theo phía sau còn có Trương Mạt Mạt và một đám quần áo lụa là!

Có vẻ như là muốn đến đây tranh phòng, có điều, Trần Hạo cũng không có cảm tình tốt với

Thâu Văn Châu, để cho cái kẻ thích giả vờ này chịu thiệt thòi, Trần Hạo rất vui vẻ, anh cũng sẽ không để ý đến nhóm Ninh Vũ.

Dừng lại một chút, tầm mắt Ninh Vũ hướng về phía mấy người Thâu Văn Châu, tràn đầy uy hiếp, vẻ mặt cũng kiêu ngạo: "Mong các vị cho tôi chút mặt mũi, phòng này nhường lại cho tôi, mồi lân đến Giai Dạ tôi đêu đặt phòng này, những phòng khác tôi dùng không quen! Chỉ cần các vị đồng ý đổi phòng, chi phí đêm nay cứ tính hết cho tôi!"

Mặc dù lời nói của Ninh Vũ rất khách sáo, nhưng bất kể là ánh mắt hay giọng điệu, đều là dáng vẻ người ở trên cao, vênh mặt, hất hàm sai khiến.

Thâu Văn Châu đang còn trong trạng thái lâng lâng sao có thể chịu được bộ dạng này?

Khó khăn lắm mới được một phen thể hiện sự vượt trội trước mặt các bạn học, bây giờ mọi người đã xem như không có việc gì mà Thâu Văn Châu không làm được, nếu bây giờ nhường phòng, chẳng phải là anh ta sẽ bị bạn bè chê cười sao?

Dưới ánh mắt ám chỉ của Thâu Văn Châu, Trương Vĩ nhảy ra chỉ thẳng vào nhóm Ninh Vũ: "Anh cho rằng anh là ai? Ai khiến

anh trả phí cho chúng tôi?”

Thâu Văn Châu tràn đầy miễn cưỡng nói: "Anh bạn, chi phí không cần anh trả, Thâu Văn Châu tôi có thể tự trả được!"

Lời nói bị Ninh Vũ cắt ngang, cậu ta có chút nghiền ngẫm nhìn Thâu Văn Châu: "Anh là Thâu Văn Châu?"

Vẻ mặt Thâu Văn Châu đầy đắc ý, anh ta nghĩ rằng, có lẽ Ninh Vũ cũng đã từng nghe qua tên tuổi anh ta: "Chính là tôi?"

Ninh Vũ khinh thường, đảo mắt nhìn những người khác: "Có ai từng nghe qua cái tên này

chưa?"

Trương Mạt Mạt không mặn không nhạt nói: "Trong các dòng họ lớn ở Hải Dương chúng ta, hình như không có họ Thâu mà? Chẳng lẽ là cậu chủ của nhà ai ở thành phố khác? A! Vậy mà tôi không nhớ ra được, anh ta là ai vậy! Mấy người có biết ở thành phố khác có dòng họ Thâu nào không?"

Nhóm người quần áo lụa là bên cạnh cũng phối hợp diễn cùng cô ta.

"Dòng họ Thâu? Tôi nghĩ tôi biết, gần nhà tôi có một chợ bán thức ăn, nhà bán thịt ở đó chính

là họ Thâu!"

"Người dọn vệ sinh trong khu biệt thự nhà tôi cũng họ Thâu!"

"Người giúp việc nhà tôi cũng họ Thâu!"

Ha ha ha...

Một đám người cười ầm lên.

Thâu Văn Châu tức giận không thôi!

Trương Vĩ lập tức xông lên: "Các người con mẹ nó đang nói

gì?"

Lúc này, Trương Vĩ đã châm lửa thùng thuốc súng.

Lôi Quân từ nãy tới giờ đã sớm không vừa mắt đám người Thâu Văn Châu, anh ta trực tiếp bắt lấy cánh tay Trương Vĩ! Lưu loát xoay người, ném Trương Vĩ xuống mặt đất, khiến hắn ta đau đến kêu cha gọi mẹ.

"Nói cái gì? Làm nhục các người sao? Giả vờ ngồi trên đầu chúng tôi, anh đúng là đồ ngu ngốc!", một gã quần áo xa xỉ khinh bỉ nói.

Lôi Quân lạnh lùng trừng mắt nhìn Trương Vĩ, thấy hắn ta không dám giả vờ lên mặt nữa

mới phủi phủi lớp bụi trên người, đảo mắt nhìn một vòng căn phòng: "Vểnh tai lên nghe cho rõ đây, năm phút đồng hồ, hiện tại đã trôi qua bốn phút, các người còn không mau cút đi! Đừng để tôi phải ném các người ra ngoài!"

vẻ mặt Thâu Văn Châu cũng rất khó chịu: "Tôi là Thâu Văn Châu, là người nhà họ Hạ, có thể nể mặt tôi không!"

"A... Người nhà họ Hạ? Thật đáng sợ!", Lôi Quân không nhịn được bật cười.
Chương 174: Anh ta không còn đường lui nữa

Ninh Vũ lạnh lùng đi đến trước mặt Thâu Văn Châu, lấy tay chọc chọc vào ngực anh ta: "Anh có biết tôi là ai không? Muốn tôi cho anh mặt mũi? Một người làm công như anh mà cũng xứng sao? Nếu muốn mặt

mũi, gọi Hạ Hành Bắc đến đây, anh còn chưa đủ tư cách...rác rưởi!”

Nhìn một màn trước mắt, Ninh Vũ sao có thể không biết thân phận của đám người Thâu Văn Châu? Một đám làm công, sao có thể mời được Hạ Hành Bắc đến? Cho nên, Ninh Vũ mới không kiêng dè gì mà uy hiếp, làm ra vẻ không để Hạ Hành Bắc vào trong mắt.

Bị Ninh Vũ khinh bỉ một phen, Thâu Văn Châu vô cùng tức giận.

Lục Hiên tiến lên: "Các người giả vờ cái gì? ông chủ

Phùng của Giai Dạ còn phải cho anh Thâu mặt mũi! Các người dám làm loạn?"

Nghe xong, Lôi Quân cười lạnh, dứt khoát cho Lục Hiên một bạt tai, khiến hắn ta choáng váng: "Phùng Thái phải không? Một tên xã hội đen mà thôi, mày có bản lĩnh thì gọi anh ta đến đây, đế xem anh ta có dám gây khó dễ với bọn tao hay không?"

Trương Mạt Mạt cười khanh khách: "Đám người này thật thú vị, các người có biết thân phận của Lôi Quân là gì không? Thành viên của chiến đội đặc biệt trực thuộc Chính phủ, anh cảm thấy một tên xã hội đen như Phùng

Thái dám đắc tội sao? Cho dù Phùng Thái có đến thì anh ta cũng sẽ sợ hãi đến mức không nói nên lời! Một đám thấp hèn mà cũng dám mang thân phận ra so sánh với chúng tôi sao?"

Thâu Văn Châu bị nhóm người quần áo lụa là này châm chọc cho bẽ mặt, tức giận nói: "Các người đừng quá đáng!"

Trương Mạt Mạt cười: "Cô chủ nhà họ Trương tôi đây làm gì cũng không tốt, nhưng lại giỏi nhất là làm việc quá đáng! Sao, anh có muốn thử một chút không?"

Nhà họ Trương? Là nhà họ

Trương ở thành phố Hải Dương hay thành phố nào khác?

Mồ hôi lạnh của Thâu Văn Châu chảy xuống, cho dù là người nào nhà họ Trương thì anh ta cũng không trêu chọc nổi!

Một tên khác đi ra từ phía sau Trương Mạt Mạt, nói:

"Không phải chỉ là Phùng Thái thôi sao? Hừ, đế tôi gọi điện thoại cho chú Quyền ở Cục thành phố đến xem! Tôi thật muốn nhìn xem, một tên xã hội đen thì có bao nhiêu năng lực!"

"Vẫn nên để tôi đi! Miễn cho cậu về nhà lại bị bố mắng, hôm nay tôi vừa ăn cơm cùng Lưu

Dục bên Cục phòng cháy, rất thân thiết, chỉ cần một cuộc điện thoại là anh ta sẽ lập tức đến đây, Phùng Thái dám không nể mặt anh ta sao? Giai Dạ này còn muốn mở cửa làm ăn hay không?"

Một đám con nhà giàu nói chuyện phiếm với nhau nhưng thực chất là đang khoe khoang bản thân có quan hệ với người nắm quyền lực và thế lực của gia đình mình.

Bên này, nhóm người có thân phận bình thường đã sợ đến mức run rấy, sắc mặt Thâu Văn Châu cũng xanh mét.

Lôi Quân nhìn về phía nhóm người, cười nói: "Phiền toái như vậy làm gì? Không phải chỉ là con chó của nhà họ Hạ thôi sao? Hiện tại, tôi một tay bóp chết mấy người này, để xem Phùng Thái có dám gây khó dễ cho tôi không?"

Sau đó, Lôi Quân liếc nhìn Thâu Văn Châu: "Người làm công bây giờ đều kiêu ngạo như vậy sao? Nếu không phải tôi đã từng gặp Hạ Hành Bắc, tôi còn nghĩ anh chính là Hạ Hành Bắc đấy? Đến đây, chúng ta tâm sự mọt chút!"

Lôi Quân từng bước tiến đến, Thâu Văn Châu co rụt lại, lùi

về phía sau.

Trương Mạt Mạt cười khanh khách: "Anh trai họ Thâu này, anh sợ cái gì? Lôi Quân cũng đâu có ăn thịt anh?”

Lôi Quân nói: "Anh ta sao có thể sợ tôi? Mới vừa rồi, ngay cả cậu hai nhà họ Ninh Ninh Vũ, anh ta cũng dám oán giận đấy, làm sao có thể sợ người nhà họ Lôi tôi đây?"

Ninh... nhà họ Ninh?

Da đầu Thâu Văn Châu run lên, nhà họ Ninh ở Hải Dương chính là một dòng họ lớn.

Anh ta thầm nghĩ, xem ra hôm nay đụng phải một đám con ông cháu cha rồi.

Ninh Vũ cười nói: "Anh bạn này, vừa rồi tôi cho anh cơ hội rời đi, nhưng anh đâu chịu nể mặt tôi, một khi đã vậy, chi bằng anh ở lại đây bưng trà rót nước cho chúng tôi đi!"

"Anh...", Thâu Văn Châu giận điên người.

Mặc dù nhà họ Ninh đúng là rất lợi hại, nhưng Thâu Văn Châu cảm thấy cũng không nên bắt nạt người khác như vậy chú?

Lúc này, Lục Hiên bị Lôi

Quân đánh ôm mặt đi tới: "Văn Châu, đám người này ức hiếp cậu, không phải cậu quen biết người nhà họ Tân sao? Giai Dạ là của nhà họ Tân, bọn họ sẽ không dám làm loạn nữa đâu!"

Trong lòng Thâu Văn Châu hoảng hốt, anh ta nào có quen biết người nhà họ Tân, nhưng mà việc đã đến nước này, anh ta không còn đường lui nữa!

Nếu không anh ta sẽ xấu hổ đến chết mất!

***
Chương 175: Đừng đắc tội với người này

Vừa rồi, Phùng Thái cung kính như vậy, Thâu Văn Châu nghĩ thầm, nói không chừng Phùng Thái thực sự nể mặt tổng

giám đốc Tê, cùng lắm thì làm lớn một trận rồi sau này đi cầu xin tổng giám đốc Tê!

Đúng! Nghĩ vậy, Thâu Văn Châu lại tìm được về chút tự tin: "Các vị, cho tôi chút mặt mũi, tôi rất thân thiết với người nhà họ Tân, căn phòng này cũng là do chính ông chủ Phùng tự mình sắp xếp cho chúng tôi! Tôi cũng không muốn làm cho tất cả mọi người bẽ mặt đâu”.

Trương Vĩ cũng nói: "Đúng vậy, nhà họ Tân không phải là xã hội đen bình thường, các người đừng quá đáng, miễn cho sau này không gánh chịu được hậu quả!"

Nghe được những lời này, đám người Ninh Vũ tôi nhìn anh, anh nhìn tôi, sau đó cười phá lên.

Nụ cười khinh bỉ của đám người kia tựa như đánh vào mặt Thâu Văn Châu.

Thâu Văn Châu nghiến răng nghiến lợi: "Các người cười cái

gi?"

Lôi Quân ôm bụng cười: "Tôi nói này anh bạn, anh có muốn khoác lác thì cũng nên điều tra trước một chút chứ? Nhà họ Tân đã biến mất được hai ngày rồi!"

"Biến...biến mất?", sắc mặt

Thâu Văn Châu lập tức thay đổi.

Ninh Vũ cười xấu xa:

"Không phải là anh rất thân thiết với người nhà họ Tân sao? Khi đó, nhà họ Tân cũng không thông báo cho anh một tiếng! Anh thử tìm một người nhà họ Tân đến cho tôi xem nào? Tìm được tôi liền tin phục anh!"

Lời này vừa dứt, đám người quần áo xa xỉ lại cười ầm lên.

Việc Tân Báo mất tích, loại nhân vật nhỏ như Thâu Văn Châu không rõ ràng lắm, nhưng chuyện này đã lan truyền khắp thế giới ngầm và các dòng họ lớn. Không chỉ có Tân Báo như

bốc hơi khỏi thế gian, mà điều kỳ lạ là phần lớn anh em và sản nghiệp của gã ta đều rơi vào tay nhà họ Hạ.

Giờ phút này, Thâu Văn Châu ở trên địa bàn của nhà họ Hạ lấy nhà họ Tân ra để uy hiếp, trong mắt đám con nhà giàu này chính là chuyện buồn cười nhất quả đất.

Trong mắt Thâu Văn Châu hiện lên vẻ sợ hãi, anh ta vẫn còn muốn cậy mạnh nhưng lại không biết bắt đầu từ đâu.

Anh ta muốn tìm Phùng Thái, nhưng ngay cả số điện thoại của Phùng Thái anh ta

cũng không biết.

Lúc này, anh ta khó thở đến đau tim, hai mắt đỏ ngầu.

Lôi Quân cân nhắc nói: "Họ Thâu này ở lại, còn có cô gái kia, dáng vẻ không tồi, ở lại hầu hạ tôi uống rượu, những người còn lại...đ'êu cút hết cho tôi!"

Lời nói của Lôi Quân giống như tiếng sấm, đám bạn học tham gia buổi tụ họp sợ tới mức sắc mặt trắng bệch. Thâu Văn Châu hận không thể tìm một cái lô đế chui xuống, Lôi Quân đây là cố ý muốn làm nhục anh ta.

Lúc này, không nghĩ đến lại

có một âm thanh từ trong góc phòng truyền đến: "Cậu muốn chèn ép ai thì chèn ép, tôi không có ý kiến, nhưng cậu không thế động vào cô ấy!"

Thì ra, người mà Lôi Quân vừa nói đến chính là Trương Mạn.

Ban đầu, người mà Ninh Vũ mang theo muốn làm gì, Trần Hạo cũng không muốn quản!

Nhưng mà chuyện này, Trần Hạo không thể không lên tiếng!

Lôi Quân vừa nghe xong liền vui vẻ nói: "Chết tiệt, vẫn còn có người không sợ chết? Người anh

em, rất có cá tính!"

Vừa nói chuyện, Lôi Quân vừa bước về phía Trần Hạo, hiển nhiên là muốn động tay động chân.

Một đám con ông cháu cha đều ôm bụng cười.

"Tên ngốc này, cũng không biết là mình đang nói chuyện với ai sao?"

"Đúng vậy, dám kêu gào với Lôi Quân, còn không phải là muốn tìm đường chết sao?"

Ngay khi đám con nhà giàu đang ôm tâm trạng xem kịch vui

thì bỗng nhiên, một tiếng giòn giã vang lên, khiến cho mọi người xung quanh sợ ngây người!

Mọi người nhìn Trần Hạo với vẻ mặt kinh ngạc, tất cả đều không thế khép miệng được.

Lôi Quân còn chưa đến gần Trần Hạo đã bị trúng ngay một cái tát, cả cơ thế bay ngược trở về.

Lúc này, cả căn phòng im lặng tới mức có thể nghe được tiếng kim rơi.

Lôi Quân bay thẳng ra ngoài, đụng vào cánh cửa mới

dừng lại.

Anh ta ôm mặt, ánh mắt không thể tin.

Trong chớp mắt, ngay cả cách thức đối phương ra tay như thế nào anh ta cũng không thấy rõ, chỉ thấy hoa mắt một chút, sau đó liền bị bay ngược trở về.

Ánh mắt Ninh Vũ trở nên lạnh lùng, trong lòng thầm nghĩ, con mẹ nó, là ai muốn chết?

Dám động vào anh em của Ninh Vũ? Không thấy cậu ta đang ở đây sao?

Từng bước tiến về phía trước, Ninh Vũ đang muốn nói ra

vài lời đe dọa, kết quả lại nhìn thấy Trần Hạo, cậu ta sợ đến mức hồn bay phách lạc!

Mấy ngày trước, cậu ta mới vừa bị anh trai Ninh Hách cảnh cáo, không được trêu chọc Trần Hạo.

Sau khi điều tra, Ninh Vũ biết được, chỉ trong hai chiêu Trần Hạo đã giết chết được một tiểu tông sư.


Chương 176: Thật là làm mất mặt phụ nữ

Lúc này Đường Vân Khuê mới chú ý đến Trương Mạn: "Thì ra cô Trương cũng đến, hiệp định hợp tác lúc trước tôi đã cho người mang đến Bạch thị rồi!"

Trương Mạn khách khí đáp lời: "Tôi đã xem qua, cảm ơn tổng giám đốc Đường!"

Đường Vân Khuê cười nói: "Cô Trương thật khách sáo, đó đều là chuyện tôi nên làm!"

Sau đó Đường Vân Khuê lại tươi cười nhìn về phía Trần Hạo:

"Lần trước cậu Trần đến Hồng Đẳng, tôi còn chưa có cơ hội mời cậu một bữa, khi nào rảnh tôi đến đón cậu được chứ?"

Nghe thấy vậy, các bạn học xung quanh đều ngây người.

Nghĩ thầm, Trương Mạn thật sự chỉ là một người làm công cho Bạch thị thôi sao? Đường Vân Khuê là ông chủ của Hồng Đằng? Tại sao trông có vẻ như là Trần Hạo với Trương Mạn mới là chủ vậy?

Trần Hạo thì lại mất hết hứng thú, cũng chẳng thèm để ý.

Đường Ván Khuê biết mình

đã lắm mồm khiến người ta ghét bỏ, bèn nói câu xin lôi: Là tôi đường đột, quấy rầy sự yên tĩnh của cậu Trần, nếu cậu Trần có rảnh thì cứ gọi cho tôi, Đường Vân Khuê xin đợi bất cứ lúc nào!"

Trần Hạo nghe xong chỉ gật đầu: "Còn tùy".

Đường Vân Khuê nhận được hai chữ còn tùy, trong lòng vui mừng khôn xiết, cứ như là hạnh phúc lắm vậy.

"Thế tôi xin phép đi trước, không làm phiền cậu nữa, cô Trương ở lại vui vẻ, Vân Khuê xin lui".

Sau khi Đường Vân Khuê cúi đầu khom lưng lấy lòng Trần Hạo xong thì lập tức rời đi, từ đầu đến cuối cũng chẳng thèm liếc nhìn Thâu Văn Châu dù chỉ một cái.

Giây phút này Thâu Văn Châu cảm thấy cứ như vừa bị một cái tát mạnh mẽ vả vào mặt, giận dữ và xấu hổ chết đi được! Hai chữ tại sao cứ quanh đi quẩn lại trong đầu không chịu ngưng.

Cuối cùng anh ta tự tìm cho mình một lý do, rằng là bởi vì chuyện làm ăn của Bạch thị và nhà họ Bạch cho nên Đường Vân Khuê mới lấy lòng Trần Hạo.

Đường Vân Khuê vừa đi, bầu không khí cũng trở nên vô cùng mất tự nhiên, có nhiều bạn học đã lập tức mượn gió bẻ măng, đổi mục tiêu sang Trương Mạn để lấy lòng.

Trần Hạo chẳng thèm phí lời với đám nịnh hót đó, chủ động đề nghị đi lấy xe.

Mà những người vừa nãy đã đua nhau lấy lòng Thâu Văn Châu giờ đây ai nấy đều khách khí đưa tiễn, làm cho Thâu Văn Châu tức muốn hộc máu!

Thầm nghĩ, lấy xe cơ à? Một thằng viên chức quèn còn có thế có con xe nào?

Nghĩ đến đây, anh ta lại bắt đầu tính kế, nhỏ giọng thủ thỉ hai

câu vào tai Từ Lệ rồi lập tức rời đi.

Một đám bạn học dồn dập đứng trước cửa chờ xe chạy ra, có điều mỗi ngày Giai Dạ đều tiếp đón rất nhiều khách, xe không dễ đậu!

Lúc này Từ Lệ đi đến bên cạnh Trương Mạn, tuy trong lòng vẫn âm thầm khó chịu mình không lọt vào mắt xanh của Thâu Văn Châu, nhưng cũng không dám làm trái lời anh ta.

Từ Lệ nghĩ rằng dù không thể trở thành người phụ nữ của Thâu Văn Châu thì cũng nhất định

phải giữ mối quan hệ đôi bên, trong tương lai cô ta sẽ có nhiều chỗ cần Thâu Văn Châu giúp một tay. Nói không chừng làm cho anh ta hài lòng thì có khi sẽ đưa Từ Lệ vào Hạ thị!

Nghĩ thông suốt điều này,

Từ Lệ bắt đầu tẩy não Trương Mạn: "Trương Mạn!".

"Hửm", Trương Mạn đáp lời.

"Không phải tôi đã bảo cậu rồi à, điều kiện của cậu tốt như vậy, sao cứ khăng khăng đi theo một tên viên chức nhỏ làm gì? Cậu muốn tìm loại đàn ông nào mà chẳng được?", Từ Lệ đầy vẻ đáng tiếc thay cho Trương Mạn.

Từ Lệ càng như vậy thì Trương Mạn lại càng xem thường cô ta, cười cợt nói: "Cậu không hiểu đâu".

Nghe thấy vậy, Từ Lệ tức giận cực kỳ, nhưng vẫn không thể hiện ra ngoài mặt.

"Tôi biết tình yêu đối với phụ nữ là rất quan trọng, nhưng trong cuộc sống thực tế, dù tình yêu có to lớn đến mấy thì cũng chẳng thể sống một túp lều tranh hai quả tim vàng được đâu. Văn Châu si tình với cậu như vậy, cậu lại chọn đến bên cạnh cái thằng nghèo nàn đấy, Văn Châu có chỗ nào kém cơ chứ?"

Trương Mạn nở nụ cười không nói gì, trong lòng càng thêm coi thường Từ Lệ vẫn cứ nịnh hót như thời còn đại học.

Vương Hân cười nói: "Từ Lệ, cậu cho rằng ai cũng cứ nhìn chằm chằm túi tiền của đàn ông như cậu chắc? Thật là làm mất mặt phụ nữ".

"Vương Hân, cậu vừa mới nói gì?", Từ Lệ cả giận đáp.

Vương Hân vẫn chỉ cười: "Nói cái gì trong lòng cậu tự hiểu, bản thân không chiếm được còn phải đến đây khuyên tình địch của mình cùng thích một người đàn ông, khổ thật đó nhỉ".

Từ Lệ giận điên rồi, lân này Vương Hân đã động vào đúng chỗ đau của cô ta, hiện giờ cô ta đến một chữ cũng chẳng thốt nên lời.

Trương Mạn lại nhẹ nhàng trách Vương Hân, ra hiệu cho cô ấy đừng nói nữa.

Lúc này Vương Hân mới cười lạnh rồi thu hồi tầm mắt.

Mà một vài bạn học vốn đã nhìn Từ Lệ không thuận mắt giờ đang lần lượt âm thầm cười trộm.

Từ Lệ chỉ hận không thế tìm một cái lỗ để chui xuống, chuyển kiếp thật nhanh.

Vừa lúc này, Thâu Văn Châu đã lái xe đến nơi, là một chiếc Audi A4 mới toanh.

Trong phút chốc hai con cẩu nịnh hót là Trương Vĩ và Lục Hiên lại bắt đầu giả vờ.

"Ây! Văn Châu, đối A4 rồi à?"

"Chiếc này xem qua cũng không tệ!"

Hai người tự biên tự diễn,

Thâu Văn Châu che giấu nội tâm, lạnh nhạt nói: "Đang định vượt mức luyện tay nghề một tí, ai ngờ lại bị đề bạt làm phó tổng, đến khi ở trên tốp rồi thì chiếc này sẽ không thích hợp nữa, có lẽ sẽ đổi sang Audi Q7 hoặc BMW X5".

Từ Lệ thấy thế lại tiến lên cười nói với Trương Mạn và Vương Hân: 'Thấy không? Đây chính là sự chênh lệch!"

Vương Hân trả lời: "Một chiếc xe thôi mà, trong tình yêu, tài giỏi mới là quan trọng nhất".

Từ Lệ hừ lạnh: "Ngu dốt!"

Vương Hân cũng mặc kệ người phụ nữ này, nói thêm câu nào cũng là lãng phí nước bọt.

Thâu Văn Châu lại cười nói: "Trương Mạn, xe của Trần Hạo còn chưa đến à? Chỗ đó cách đây có bao nhiêu, đi nửa ngày rồi còn chưa đến? Nếu không thì...để tớ đưa cậu về!"

Lục Hiên chớp thời cơ thêm vào: "Hay là chạy con xe rẻ rách nào đấy, sợ lái qua đây bị chúng ta nhìn thấy sẽ mất mặt".
Chương 177: Nhất định là mượn đến ra oai

Điều này khiến cho cảm giác vượt trội của một đệ tử thuộc dòng họ lớn trong lòng cậu ta sụp đổ không còn chút nào!

Ninh Vũ vẫn nhớ rõ lần đầu tiên gặp Trần Hạo. Khi đó, cậu ta là cậu hai nhà họ Ninh, luôn ngồi ở trên cao nhìn xuống dưới, còn Trần Hạo vừa ngốc vừa bệnh, lại còn là một tên bụi đời đi ở rể!

Mà hiện tại, Trần Hạo đã sớm đứng trên đỉnh cao. Còn Ninh Vũ chỉ có thể đứng ở dưới chân núi, dù oán hận nhưng cũng không thế làm gì được!

Anh trai Ninh Hách từng cảnh cáo cậu ta, nếu Trần Hạo muốn tiêu diệt nhà họ Ninh, chỉ Cần một suy nghĩ trong đầu thôi là đủ rồi, anh còn nói rằng, nếu cậu ta không muốn chết, cũng không muốn liên luy đến dòng họ thì đừng đắc tội với người này!

Lúc này, Lôi Quân bị ăn đau đang muốn đi lên nói lí lẽ thì bị Ninh Vũ ngăn lại, sau đó, cậu ta trưng ra vẻ mặt nịnh nọt nhìn Trần Hạo: "Ninh Vũ không biết anh Trần đang ở đây, đắc tội rồi, nếu có gì đụng chạm đến anh, mong anh Trần thứ lỗi!"

Trương Vĩ cũng cười ha ha: "Một viên chức quèn thì có thể chạy được loại gì tốt? Mấy chiếc xe chỉ hon một trăm ngàn còn bị

vỡ mui đấy, nhất định là thấy mất mặt quá nên mới không dám chạy lại đây!"

Từ Lệ cũng nói: "Ai dà, một khi so sánh người này với người kia...Sẽ làm người ta tức chết!"

Ai ngờ được âm thanh của bọn họ vừa cất xuống, từ chỗ bãi đậu xe truyền đến tiếng động cơ rền vang, một chiếc xe mui trần màu đỏ "tình cờ" dừng ngay bên cạnh chiếc A4 của Lục Hiên.

Ngay lập tức tất cả mọi người đều trợn tròn mắt.

Riêng Lục Hiên thì hoàn toàn không thể tin nổi, chắc

chắn lái xe không phải là tên kia!

Nhưng đáng tiếc thay, khi bọn họ di chuyển ánh mắt sang đó thì lập tức thất vọng, người kia không phải Trần Hạo thì là ai nữa chứ?

Mà ngay lúc này, Thâu Văn Châu vốn đang ngồi trên chiếc A4 đã khiếp sợ đến mức không nói thành lời, những đôi mắt của bạn học cứ từng cái từng cái rời khỏi chỗ anh ta làm cho Thâu Văn Châu có cảm giác như vừa bị vô số bạt tay đánh vào mặt, đau rát!

Trần Hạo cười ngoắc tay với Trương Mạn.

Trương Mạn cũng nở nụ cười, quay mặt nhìn Từ Lệ: "Xe này thế nào? Trần Hạo đến đón tôi".

Từ Lệ choáng váng, có cảm giác như mình đang nằm mơ.

Mà các bạn học không thích Từ Lệ ở bên cạnh lại lần nữa không nhịn được sự giễu cợt dưới đáy lòng, tất cả đều xì xào cười nhạo.

Vương Hân nói: "Chà, một chiếc Benz phổ thông nhất hình như cũng phải đến vài trăm ngàn nhỉ, Từ Lệ, quả thật là so

sánh người này với người kia...Sẽ khiến người ta tức chết!"

Gương mặt Từ Lệ đỏ như máu.

Trương Mạn cười cất lời: "Vương Hân, bọn mình đi chung, đưa cậu về nhà!"

Vương Hân chỉ cười hì hì:

Từ Lệ, tôi lên xe ngồi đây, còn cô...Thôi thì để Thâu Văn Châu lái A4 đưa về vậy".

Từ Lệ nắm chặt bàn tay, muốn nói lại nhưng cũng chẳng biết nói thế nào, giận sôi cả người!

Mà Thâu Văn Châu bây giờ chỉ cảm thấy vô cùng ngơ ngác.

Không thể nào, con dế nhũi đó sao có thế chạy chiếc xe xịn như vậy? Nhất định là mượn đến ra oai!

Lục Hiên, Trương Vĩ cũng là vẻ mặt không thế tin được, một tên như vừa từ trong đất chui ra lại chạy Benz? Đây không thể nào là sự thật.

Trương Mạn dẫn Vương Hân lên xe, Trần Hạo lập tức chuẩn bị chạy.

Chuyện này bị Phùng Thái vừa xong việc ở Giai Dạ nhìn

thấy, mau chóng cho người đi chuẩn bị hai bình rượu ngon và thẻ tối cao đến.

Lúc nãy nhiều người anh ta không đến bợ đít, sau đó càng nghĩ càng hối hận, bây giờ gặp lại Trần Hạo sao có thế dễ dàng buông tha cơ hội này?

Vì thế sau khi phân phó nhân viên xong, Phùng Thái cũng tiện thể lăn qua bên này.

"Cậu Trần!", Phùng Thái vô cùng cung kính khom người chào Trần Hạo, bộ dạng nịnh hót này trông cứ như là mấy công công trong hoàng cung thời cổ đại.

Trần Hạo nhíu mày, chỉ cảm thấy Phùng Thái hơi quen mắt, hoàn toàn quên mất người này là ai: "Hình như chúng ta không quen nhau thì phải".

Phùng Thái kính cẩn cực kỳ: "Cậu Trần làm sao có thể nhớ một người hèn mọn như tôi được chứ, tôi là ông chủ của Giai Dạ!"

"Ồ...", lúc này Trần Hạo mới nhớ ra Phùng Thái: "Nhớ rồi, vừa nãy là anh đưa bọn tôi vào phòng riêng, có việc gì?"
Chương 178: Cô ấy đã tức giận với chính mình

Phùng Thái cười nói: "Tôi muốn hỏi một chút, cậu Trần thấy bữa tiệc chiêu đãi đêm nay thế nào? Nếu cậu thấy phòng Đế Hào vẫn không ổn, ngày mai, tôi sẽ cho người chuẩn bị một phòng riêng lớn hơn, sửa chữa cấn thận, sau đó chỉ dành riêng cho cậu Trần sử dụng!"

Trần Hạo thản nhiên cười nói: "Không việc gì, tôi chỉ đi cùng bạn thôi!"

Phùng Thái lại nói: "Bình rượu vừa nãy hi vọng sẽ hợp

khẩu vị của cậu!"

Vương Hân mơ màng nửa ngày, lúc này mới phản ứng lại: "Phòng riêng kia là mở cho anh ấy sao?"

Phùng Thái thấy Vương Hân ớ trên xe Trần Hạo nên không dám chậm trễ, mỉm cười trả lời: "Tất nhiên rồi, ngoại trừ cậu Trần, còn ai có mặt mũi như thế?"

Nghe được lời này, Vương Hân liếc mắt nhìn Thâu Văn Châu đang hận không thể tìm một cái lỗ để chui xuống ở bên cạnh xe.

Vương Hân cố ý lớn tiếng nói: "Ôi chao, buồn cười chết mất, hôm nay có người giả vờ cũng thật vui vẻ!"

Các bạn học đang đứng ở cửa Giai Dạ chờ xe cũng trợn tròn mắt, bây giờ họ mới biết, người được người ta nể mặt, mớ phòng Đế Hào để tiếp đón không phải là Thâu Văn Châu, đã vậy, anh ta còn kiêu ngạo, hò hét khoe khoang cả một đêm.

Lúc này, đám bạn học liền nở nụ cười, nói ra đủ loại lời nói.

Lục Hiên và Trương Vĩ cũng choáng váng, không ngừng dụi mắt, hoài nghi bản thân có phải

đang nhìn nhầm hay không.

Sắc mặt Thâu Văn Châu trở nên cực kỳ u ám, nhưng anh ta không có cách nào để cãi lại!

Trần Hạo cười: "Rượu rất ngon, tiếp đãi cũng rất chu đáo!"

Phùng Thái cười tủm tỉm, nói cấp dưới nhanh chóng đi lấy hai chai rượu ngon, sau đó cung kính đưa cho Trần Hạo: "Cậu Trần, tôi không biết cậu thích gì, hai chai Lafite 82 này cậu cầm lấy uống đi!"

Trần Hạo mỉm cười, ra hiệu cho Trương Mạn nhận lấy: "Còn có chuyện gì không?"

Phùng Thái tươi cười nịnh nọt: "Đây là thẻ tối cao của Giai Dạ, sau này, phòng Đế Hào chỉ để cho một mình cậu dùng, ai cũng không được phép tiến vào, tất cả mọi thứ đều miễn phí!"

Trần Hạo cười khổ: "Hiện tại không còn chuyện gì nữa đúng không?"

"Không-Không còn...", Phùng Thái mang vẻ mặt lấy lòng nói.

Trần Hạo mỉm cười, sau đó đạp chân ga, chiếc xe rít gào lao ra ngoài.

"Tạm biệt cậu Trần!", ở bên

cạnh, Phùng Thái cười híp mắt nói.

Một màn vừa rồi làm cho mọi người chấn động không thôi, ai cũng tò mò rốt cuộc Trần Hạo là người nào mà khiến cho Phùng Thái phải khúm núm đến như vậy.

Mà lúc này, Phùng Thái vẫn chưa dám vào trong, cúi đầu chín mười độ về hướng Trần Hạo rời đi, cho đến xe của anh hoàn toàn biến mất trong màn đêm mới đứng thẳng sống lừng, vẻ mặt vui mừng khôn xiết!

Sau đó, tên cấp dưới mang rượu ra cho Trần Hạo mới dám

hỏi: "Anh Thái! Người này là ai? Sao anh lại khách sao như vậy?"

Phùng Thái trừng mắt nhìn hắn ta: "Chuyện không nên hỏi thì đừng hỏi!"

Cấp dưới hít vào một ngụm khí lạnh, lập tức biết được đó là một nhân vật lớn.

Sau đó, Phùng Thái nói với cấp dưới: "Bảo mọi người mở chai rượu ngon, hôm nay nhất định phải ăn mừng! Tôi để lại ấn tượng tốt với cậu Trần! Ha ha!"

Phùng Thái đắc ý dẫn người rời đi.

Mà cảnh tượng này được Thâu Văn Châu nhìn thấy rõ ràng, anh ta gần như phát điên, lúc này mới nhận ra phòng riêng không phải mở cho anh ta, anh ta lén lút liếc mắt về phía đám bạn học, mọi người đã sớm cười tới nghiêng ngả.

Tuy rằng không ai nói gì, nhưng Thâu Văn Châu biết trong lòng bọn họ đang nghĩ gì, suýt chút nữa anh ta đã phun ra một ngụm máu, vội vàng mở cửa chiếc xe A4, rồi nhanh chóng rời đi, anh ta không còn mặt mũi nào mà gặp người khác!

Anh ta rõ ràng là đang diễn một màn giả vờ nhưng lại bị sét

đánh trước mặt bạn học!

Mà Trần Hạo sau khi đưa Vương Hân về nhà cũng quay lại đầu phố rồi xuống xe.

Trương Mạn ngồi trên ghế lái nhìn Trần Hạo nói: "Trần Hạo, cảm ơn anh!”

Trần Hạo cười: "Cảm ơn cái gì? Chút chuyện nhỏ mà thôi, mọi người đều là bạn bè! Tôi còn có việc, đi trước nhé!"

Trương Mạn nghe vậy có chút lơ đễnh, thầm nghĩ, chỉ là bạn bè thôi sao?

Ý nghĩ này chỉ vừa xuất hiện

trong đầu, cô ấy đã tức giận với chính mình!

Đáng chết, Trương Mạn, sao mày lại có suy nghĩ này, anh ấy là chồng của chủ tịch!

Lúc này, Trần Hạo đã vẫy một chiếc taxi, phất phất tay với Trương Mạn rồi lên xe, chiếc xe phóng nhanh về hướng ngược lại.

Trương Mạn đột nhiên nhớ tới rượu và thẻ mà Phùng Thái tặng vẫn đang còn ở trên xe, cô ấy muốn gọi Trần Hạo lại nhưng khi ngấng đầu lên thì đã không thấy bóng dáng của chiếc taxi vừa nãy.
Chương 179: Cậu đi sắp xếp đi!

Nửa giờ sau, Trần Hạo đã xuất hiện ở Viện Trung Y.

Vừa bước đến cửa phòng bệnh, Trần Hạo đã nghe thấy giọng nói của Bạch Phi Nhi: "Vú Vương! Đã sắp xếp xong hết mọi thứ chưa?"

Bà vú Vương nói: "Đã sắp xếp xong rồi cô chủ!"

"Đi thôi!", Bạch Phi Nhi nói.

Lời nói của Bạch Phi Nhi vừa dứt, Trần Hạo đã đẩy cửa phòng bệnh ra.

"Đi đâu?", Trần Hạo cười

hỏi.

"Về nhà!", Bạch Phi Nhi trừng mắt nhìn Trần Hạo.

"Còn chưa tới hai mươi tư giờ! ở lại thêm một ngày đi?", Trần Hạo nói.

Vẻ mặt Bạch Phi Nhi buồn bực: "Anh có biết em nghỉ một ngày là chậm trễ bao nhiêu công việc không? Tập đoàn Bạch Thị không có em ở đó, không may xảy ra chuyện gì thì sao? Anh có thể chịu trách nhiệm được không?"

Trần Hạo buồn cười nói: "Anh có thể chịu trách nhiệm!"

"Anh chịu trách nhiệm như

thế nào? Tránh ra...", Bạch Phi Nhi xách đồ đạc lên, hung hăng trừng mắt nhìn Trần Hạo.

Trần Hạo chỉ có thể buồn cười tránh ra.

Sau khi ra khỏi cửa, trong mắt Bạch Phi Nhi hiện lên vẻ thoải mái, trong lòng thầm nghĩ, cuối cùng thì cũng không phải truyền nước biển nữa!

Trần Hạo liếc mắt nhìn bà vú Vương, giờ phút này, ánh mắt bà ta bỗng nhiên có chút đờ đẫn.

"Vú Vương...", ngoài cửa truyền đến ám thanh thúc giục

của Bạch Phi Nhi.

Lúc này, bà vú Vương mới phản ứng lại: "Đến đây!"

Trần Hạo mỉm cười, vươn tay ra: "Vú Vương, để tôi xách cho!"

Bà vú Vương dường như không nghe thấy lời nói của anh, lập tức đi ra ngoài.

Trần Hạo sửng sốt, thầm nghĩ, bà vú Vương làm sao thế? Hình như có chút không thích hợp!

Trong khi ba người lái xe quay về biệt thự, ỏ một khu biệt

thự xa hoa cách xa trung tâm thành phố Hải Dương, vợ của Bạch Minh Hợp, Vu Thục Phân đang xoa bóp bả vai cho ông ta.

"Thằng nhóc Bạch Tường Vũ kia không biết đang làm cái gì, đã mấy ngày nay không có tin tức!", Bạch Minh Hợp kỳ quái nói.

Vu Thục Phân tức giận, dừng lại động tác: "Anh suốt ngày chỉ nhớ thương đứa con trai lớn, nó có gì tốt? Là nó không chịu thua kém người khác hay khiến cho anh nở mày nở mặt? Cả ngày làm chuyện vớ vẩn, đã thế anh còn phải đi theo sau chùi mông cho nó! Em nghĩ,

nó nhất định là sao chổi!"

Nhắc tới điều này, Bạch Minh Hợp cũng nhíu mày: "Cho dù như thế nào, thì nó cũng là con trai anh!"

"Hừ! Nó? Em nghĩ anh vẫn nên chờ mong vào đứa trẻ trong bụng này của em đi! Sau đó dạy dỗ đứa bé thật tốt, như vậy đứa trẻ này mới có thế giúp anh giành về mọi thứ!", nhắc tới Bạch Tường Vũ, trong lòng Vu Thục Phân tràn đầy khinh bỉ.

Bạch Minh Hợp nhíu mày, không nói lời nào.

Vu Thục Phân lại nói: "Anh

đừng quên, sự kiện cô gái trong giới giải trí kia nhảy lầu tự sát đến bây giờ vẫn còn chưa hoàn toàn lặng xuống, thằng nhóc này không tìm thêm phiền phức cho anh, anh đã phải thắp hương cảm ơn trời đất rồi, bây giờ anh nhớ thương nó để làm gì? Nó chết đi mới là tốt nhất!"

Bạch Minh Hợp bị Vu Thục Phân nói lời chia rẽ cũng tức giận trong lòng: "Tên nhóc này quả thật ngày càng quá đáng, muốn nó đừng làm chuyện đó ở công ty, nó lại không nghe, càng không nên làm Lưu Gia Ấn bị thương!"

Vu Thục Phân thấy đạt

được hiệu quả lại nói tiếp: "Anh nhớ thương nó, cả ngày nghĩ đến nó, nhưng nó có nghĩ tới anh không? Ngoại trừ em, còn ai lo lắng cho anh? Tên nhóc này tám phần là trộm chạy ra nước ngoài chơi bời rồi, đây cũng không phải lần đầu tiên!"

"Thằng nhóc thối, chờ nó trở về, xem anh dạy dỗ nó thế nào!", Bạch Minh Hợp nhất thời tức giận.

Mà Vu Thục Phân bỗng nhiên nhớ ra điều gì đó, nhỏ giọng nói: "Nếu tên nhóc này đã mất tích, chi bằng anh lợi dụng cơ hội này đi?"

Bạch Minh Hợp sửng sốt, hỏi: "Lợi dụng thế nào?"

Vu Thục Phân cười lạnh: "Hoặc là không làm, còn một khi đã làm thì phải làm đến cùng, làm cho nó tiếp tục biến mất, sau đó, nói với nhà họ Bạch là bị Bạch Phi Nhi bắt cóc, để xem ông già đó bao che con nhóc chết tiệt kia thế nào! Chỉ có khiến cho Bạch Phi Nhi rơi khỏi vị trí chủ tịch, nhà họ Bạch mới CÓ thể nằm trong tay ông!"

Bạch Minh Hợp nhíu mày, cách làm của vợ mình có khả năng thực hiện được, nhưng chi tiết thế nào vẫn cần cân nhắc cẩn thận.

"Anh lo lắng!", Bạch Minh Hợp nói.

"Còn lo lắng cái gì nữa?", Vu Thục Phân bất mãn nói.

Đúng lúc này, cấp dưới của Bạch Minh Hợp đi đến.

Bạch Minh Hợp ra hiệu cho Vu Thục Phân rời đi trước, sau đó mới nhìn tên cấp dưới hỏi: "Sự việc đã thu xếp thoả đáng chưa?"

Tên cấp dưới nói: "Đã thu phục được bà vú Vương, rất nhanh sẽ thấy được hiệu quả!"

Bạch Minh Hợp sở sờ cằm,

đem đề nghị của Vu Thục Phân nói ra.

Cấp dưới suy nghĩ một chút rồi nói: "Chuyện này phải sắp xếp một chút, phải tìm người diễn kịch, về phần cậu cả bên kia, cũng cần thông báo một tiếng!"

"Cậu đi sắp xếp đi! Tôi gọi điện cho thằng nhóc thối kia!"

Tên cấp dưới nghe xong liền rời đi.

***
Chương 180: Bọn họ là ai?"

Nội dung Chương có chứa hình ảnh

Sáng sớm ngày hôm sau.

Khi Trần Hạo vừa đi xuống đã nghe được tiếng nói chuyện của Bạch Phi Nhi và bà vú Vương trong phòng bếp: "Vú Vương, tôi đã nói bà không cần làm việc sớm như vậy, tuổi của bà cũng đã lớn rồi, sáng sớm nên nghỉ ngơi thêm một chút, bình thường, cả căn biệt thự rộng lớn này đều là mình bà dọn dẹp, tôi đã cảm thấy vô cùng áy náy!"

Bà vú Vương không dám nhìn thẳng vào ánh mắt của

Bạch Phi Nhi, nhẹ giọng nói: "Cô chủ, tôi già rồi nên ngủ cũng ít, nhàn rỗi không có việc gì làm nên muốn nấu cháo trứng muối thịt nạc cho hai người, đồ ăn ở bên ngoài không hợp vệ sinh".

Bạch Phi Nhi nhìn đồng hồ, mặc dù thời gian đã không còn sớm nhưng cô lại không nỡ từ chối ý tốt của vú Vương, thế nên cô vẫn ngồi vào bàn ăn.

Cảnh tượng này rơi vào trong mắt Trần Hạo vừa xuống tầng, khiến cho anh cảm thấy càng kỳ lạ.

Tối hôm qua, khi đón Bạch Phi Nhi trở về, anh đã phát hiện

vú Vương có gì đó là lạ, sáng sớm ngày hôm nay lại còn phá lệ đi nấu cháo cho họ, nhất định là có chuyện gì đó kỳ quái!

Giấu nghi ngờ xuống đáy lòng, Trần Hạo đi đến, ngồi xuống bên cạnh Bạch Phi Nhi, vú Vương cũng múc thêm cho Trần Hạo một bát cháo.

Trần Hạo dùng mũi ngửi ngửi một chút rồi nghiền ngẫm nở nụ cười: "Vú Vương, mùi cháo rất thơm!"

Được khen, khuôn mặt già nua của bà vú Vương đỏ lên, trong mắt ấn chứa tia rối rắm, sau đó, bà ta mới miễn cưỡng

cười trừ: "Thơm thì ăn nhiều một chút! Lần sau vú Vương lại nấu cho hai người!"

"Được...", Trần Hạo tươi cười gật đầu.

Bà vú Vương xoay người đi vào phòng bếp, Bạch Phi Nhi cũng trừng mắt nhìn Trần Hạo, theo bản năng nghĩ rằng Trần Hạo yêu cầu vú Vương nấu cháo: "Vú Vương tuổi tác đã lớn, anh còn không biết xấu hố mà để bà dậy sớm nấu cháo cho anh?"

Trần Hạo cười nhạt: "Không phải anh yêu cầu!"

Bạch Phi Nhi không tin, tức giận múc một thìa cháo, chuẩn bị cho vào miệng thì bị Trần Hạo "không cẩn thận" đụng phải, thìa cháo liền rơi xuống đất.

"Xin lỗi, anh không cố ý!", Trần Hạo cười tủm tỉm, uống một hớp cháo.

Bạch Phi Nhi cười lạnh, dáng vẻ này của Trần Hạo có chỗ nào giống không cố ý!

Trần Hạo mỉm cười, đưa bát cháo mình đã nếm qua cho Bạch Phi Nhi: "Vẻ mặt muốn giết người này là sao? Bồi thường cho em là được chứ gì?"

Bạch Phi Nhi thấy thế lại càng thêm tức giận, thầm nghĩ, ai muốn ăn cháo anh đã nếm qua?

Cô nhìn đồng hồ, thấy sắp trễ giờ, chỉ có thể buông tha cho Trần Hạo: "Vú Vương, sáng sớm nay tôi có việc gấp, phải đi luôn bây giờ! Bát cháo này bà thu dọn giúp tôi!"

Lúc sau, Bạch Phi Nhi xoay người, giẫm trên đôi giày cao gót bước ra ngoài, khi đến cửa, còn lạnh lùng ngoái đầu lại nhìn Trần Hạo, tựa như muốn nói, trở về sẽ tính sổ với anh.

Trần Hạo cười híp mắt, uống
1632634885747.png

anh vừa ngồi xuống ngửi thử đã biết cháo có vấn đề.

Lúc này, bà vú Vương trốn trong phòng bếp, trong lòng vô cùng xoắn xuýt, một lúc lâu sau, bà ta mới lấy hết can đảm bước ra ngoài.

Kết quả, khi nhìn thấy Trần Hạo đang ăn cháo, theo bản năng sắc mặt bà ta liền thay đổi: "Trần Hạo, không thể..."

Trần Hạo giống như không nghe thấy, nuốt xuống hớp cháo

Vương, cháo này thật ngon! Cho tôi thêm bát nữa?"

Bà vú Vương cả đời sống theo nguyên tắc, chưa bao giờ làm chuyện hãm hại ai, chỉ trong chớp mắt, nước mắt bà ta đã rơi xuống: "Trần Hạo! Là vú Vương không tốt, làm hại cậu chủ rồi, cháo này không thể ăn!"

Trần Hạo thản nhiên nói:

"Vú Vương, có chuyện gì vậy?"

"Trần Hạo, là tôi hại cậu chủ, trong cháo bị bỏ thuốc!", nước mắt bà vú Vương rơi như mưa.

"Chuyện này là sao?", Trần

Hạo hỏi lại.

Bà vú Vương nhìn Trần Hạo, nói ra tất cả: "Bọn họ bắt con tôi lại, muốn tôi bỏ thuốc này vào thức ăn của cậu chủ và cô chủ mới chịu thả con tôi ra, họ nói, thuốc này chỉ tạm thời làm cho hai người bị ốm một trận, chờ sau khi bọn họ đạt được mục đích thì sẽ cho các người thuốc giải!"

Trần Hạo như có điều suy nghĩ, cười nói: "Bọn họ là ai?"

Bà vú Vương lắc đầu: "Tôi không biết, ngay cả thuốc bọn họ cũng đặt ở cửa sau, rồi gọi điện thoại chơ tôi ra lấy!"

***

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK