Mục lục
Anh chồng khờ - Trần Hạo
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ngồi ở một cái bàn nhỏ, Trần Hạo vừa ăn vừa suy nghĩ, Bạch Phi Nhi nói là muốn đến Ma Đô để tham gia buổi trao giải thiết kế trang sức. Nếu Diệc Hiên đã giành được giải thưởng thì trường hợp quan trọng như vậy đương nhiên phải mang theo ngọc của Diệc Hiên, còn phải là sản phẩm tốt nhất.


Tuy Diệc Hiên có ngọc nhưng phần lớn đều là ngọc hôm nay mới đào ra, căn bản không thể so sánh với ngọc cổ được.



Nghĩ tới nghĩ lui, Trần Hạo đột nhiên nghĩ tới Cổ Thiên Mãnh, lập tức gọi vào số của ông ta.


Điện thoại nhanh chóng được kết nối, bên trong truyền đến tiếng cười sang sảng của Cổ Thiên Mãnh.


“Trần đại sư, cuối cùng cậu cũng nhớ đến người bạn già này!”


Trần Hạo đáp: “Nếu ông đã coi tôi là bạn vong niên thì tôi không khách sáo nữa. Hôm nay tôi gọi điện cho ông muốn hỏi thăm một chút, ông có ngọc cổ đủ điều kiện không?”


“Ồ… Trần đại sư muốn ngọc cổ sao? Thải Cổ có đấy!”, Cổ Thiên Mãnh nói.





“Tỉ lệ thế nào?”, Trần Hạo hỏi.


“Khoảng trăm năm, tốt nhất cậu cứ tự mình đến xem đi, nhãn lực của ông già tôi không bằng cậu! Tôi chọn cho cậu không bằng cậu tự chọn cho rồi!”


“Được! Tôi biết rồi!”


Trần Hạo nói xong liền cúp điện thoại, thu thập một chút rồi lái xe đi đến Thái Cổ.


Sau khi đến nơi, Trần Hạo có hơi ngạc nhiên, Thái Cổ lớn hơn so với tưởng tượng của anh rất nhiều, trang trí cũng rất trang nhã, mới mẻ.


Trong cửa hàng có các khu chuyên biệt, cổ ngọc có khu riêng, sau khi bước vào Thái Cổ, anh liền đi thẳng đến mục tiêu.


Ngay khi Trần Hạo đang quan sát mấy khối ngọc cổ thì sau lưng truyền đến một giọng nói quen thuộc.


“Cậu Nhạc, thật ngoài mong đợi nha, không ngờ cậu còn hiểu biết về đá quý đấy!”


Trần Hạo quay đầu lại thì thấy người đến là Tiêu Thúy Lan, bà ta đang đứng cùng một cậu thanh niên nho nhã dễ nhìn.


Cổ Điền đứng bên cạnh Nhạc Tín cười nói: “Cậu Nhạc là người lành nghề. Mấy năm trước cậu ta dùng con mắt tinh tường thưởng thức bảo vật trong phòng đấu giá Hương Giang, đoạt được một bức tranh thủy mặc, lúc về đánh giá thử thì đúng là do Uông Chi Thụy tự tay đề bút. Trong vòng một năm giá trị của bức họa kia đã tăng mấy chục lần! Có thể hình dung cậu Nhạc lợi hại đến cỡ nào rồi đấy!”


Nghe vậy, biểu tình của Tiêu Thúy Lan càng thêm nịnh nọt.


Người mà Tiêu Thúy Lan theo đuôi chính là Nhạc Tín, là mục tiêu mà nhà họ Cung chuẩn bị làm đám hỏi, cũng là người đàn ông mà lần này Tiêu Thúy Lan phải giới thiệu cho Tiêu Nhất Phi khi đến Hải Dương.


Một tháng trước, nhà họ Cung ở Yêu Đô đã hỏi cưới với nhà họ Nhạc.


Nhưng mà những cô gái nhà họ Cung có thể đưa ra thì Nhạc Tín đều chướng mắt.


Nhà họ Cung không còn cách nào khác, quan hệ thông gia này quá quan trọng với họ, bỗng nhớ đến Tiêu Nhất Phi.


Còn Nhạc Tín sau khi xem qua ảnh chụp của Tiêu Nhất Phi thì lập tức mê đắm.


Tiêu Nhất Phi trong ảnh xinh đẹp mê người, đôi mắt thùy mị mang nét cười, khóe miệng hơi nhếch quyến rũ, điểm nào cũng đều hút hồn Nhạc Tín, chỉ xem một cái ảnh chụp đã khiến cậu ta thần hồn điên đảo!


Nhạc Tín biết rằng mình đã gặp được một báu vật tuyệt thế, dứt khoát đồng ý mối hôn sự.


Nhưng mà Nhạc Tín không ngờ rằng Tiêu Nhất Phi lại là đứa con gái bị vứt bỏ khác họ của nhà họ Cung, càng khiến anh ta ngạc nhiên hơn chính là ngay cả đám hỏi cũng chưa kịp nói đã bị Tiêu Nhất Phi đuổi đi mất.


Sau đó mới có chuyện nhà họ Cung đi đường vòng tìm sự giúp đỡ của người cô Tiêu Thúy Lan này. Đây cũng là nguyên nhân hai người Tiêu Thúy Lan và Nhạc Tín đến Hải Dương.


“Trời ơi! Thật vậy chăng? Thật tốt quá, vừa đúng lúc tôi muốn chọn một khối ngọc tốt, cậu Nhạc cố vấn giúp tôi một chút nhé!”, Tiêu Thúy Lan bày ra vẻ lấy lòng, nghĩ muốn dùng hết mọi biện pháp để kéo quan hệ với cậu ta.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK