Mục lục
Anh chồng khờ - Trần Hạo
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sau một lúc lưỡng lự, Thiện Viện lên tiếng: "Diễn tiếp thôi, lớn tiếng một chút, sau đó tôi sẽ chạy ra dẫn anh ta đi!"


Phương Kỳ cắn răng: "Bây giờ chỉ có thể làm như vậy thôi!"


Trong lúc hai người nhanh chóng thảo luận cách đối phó thì Trần Hạo đang vui vẻ hút thuốc ở bên ngoài. Anh thầm nghĩ, người mà bọn Thiên Thứ cử tới nằm vùng tiếp cận mình không phải để ám sát mà là chơi trò mỹ nhân kế sao? Tên ngu ngốc Trình Kiến Nam kia thấy mua bán xác thịt dễ kiếm ăn hơn giao dịch mạng người à?



Trần Hạo đang hút thuốc thì đột nhiên có tiếng thét chói tai vọng ra từ bên trong: "Ông làm cái gì vậy hả? Đừng...đừng mà!"


"Ha ha, cục cưng yêu dấu, em la lên đi, la đến rách cổ cũng không ai cứu được em đâu! Khà khà, trốn đi nào, để xem em trốn được đến đâu!"


Lời vừa dứt thì tiếng "rầm" vang lên, cánh cửa bị dùng sức mở ra từ bên trong, sau đó Thiện Viện chạy ra ngoài trong bộ quần áo không chỉnh tề.


"Anh Trần, nhanh lên...anh dẫn tôi rời khỏi đây với, tôi không chạy nổi nữa!"


Vừa nói, cô ta vừa lao vào lòng Trần Hạo.


Anh giả vờ không hiểu: "Đừng sợ, tôi đã báo cảnh sát rồi, vừa rồi tôi cố ý giả vờ phối hợp với anh ta để ra báo cảnh sát đấy!"





Nghe vậy, Thiện Viện chỉ muốn đánh Trần Hạo một trận.


Báo cảnh sát? Báo cảnh sát cái đầu anh! Anh có phải đàn ông không vậy, phản ứng đầu tiên của anh thế mà lại là báo cảnh sát ư?


Không phải anh cừ lắm sao? Làm anh hùng cứu mỹ nhân đi chứ! Đánh nhau vì tôi đi chứ!


Hiển nhiên là Thiện Viện không dám bộc lộ những gì mình đang nghĩ ra ngoài.


"Đi nhanh lên, Phương Kỳ thân với ông chủ ở đây lắm, vừa rồi anh ta dọa tôi không trốn thoát được!"


Cô ta vừa nói xong thì có mấy người đuổi tới: "Đứng lại, chạy đi đâu!"


"Chạy...chạy nhanh lên!", Thiện Viện lo lắng hét lên.


Vẻ suy ngẫm hiện lên trong mắt, Trần Hạo xoay lại, kéo Thiện Viện chạy tới cầu thang.


Lúc này trong quán cơm khá vắng nên vụ ồn ào vừa rồi không bị nhiều người để ý, hai người dễ dàng đến bãi đậu xe.


Đến trước xe, Thiện Viện mặt thì đỏ, tim thì đập bình bịch, người mềm nhũn không đi nổi: "Tôi...tôi mệt quá!"


Trần Hạo tỏ ra bối rối: "Vậy phải làm sao đây?"


"Bên kia có khách sạn, thuê phòng đi, cho tôi nghỉ ngơi một lát là được rồi!", cô ta trả lời.


Anh gật đầu rồi lập tức kéo Thiện Viện đi.


Bị lôi xềnh xệch như một con chó, cô ta cực kỳ bực mình.


Tên chó chết khốn nạn này có phải đàn ông không vậy? Không phải lúc này anh nên bế tôi đi sao? Đồ khốn!


Mặc dù đang rất tức giận nhưng Thiện Viện vẫn tỏ ra yếu ớt, kiệt sức.


Vào khách sạn, Trần Hạo yêu cầu thuê phòng với nhân viên tiếp tân mà Thiện Viện đã dàn xếp từ trước rồi dẫn cô ta vào phòng.


Sau khi vào trong, anh ngồi xuống sô pha với Thiện Viện.


Không đợi Trần Hạo lên tiếng, cô ta mơ màng nói: "Anh Trần...tôi...tôi khó chịu quá! Anh có thể...giúp tôi một tay được không!"


Thiện Viện cắn môi, khuôn mặt xinh xắn đỏ như gấc, ánh mắt đầy quyến rũ.


Trần Hạo giả ngu, ngơ ngác nói: "Tôi giúp cô được sao?"


Cô ta chậm rãi cúi người xuống, để lộ ra đường cong mượt mà.


Anh nuốt nước miếng như sắp không kìm giữ được.


Thiện Viện cắn môi, dáng vẻ như thở không nổi. Đột nhiên cô ta lao vào lòng Trần Hạo.


Thế rồi cô ta lại giật mình, thẹn thùng tránh ra: "Tôi...tôi không thể như vậy, tôi không phải loại con gái đó. Tôi xin lỗi anh Trần...ưm!"


Đang nói giữa chừng thì Thiện Viện phát ra tiếng rên rỉ nhỏ vụn như mèo kêu.


Dường như cô ta không kiểm soát được nữa, từ trong cổ họng phát ra những từ ngữ mềm mại, yếu ớt: "A...trời ơi, tôi...sao tôi có thể như vậy chứ... Anh Trần, tới đây đi, đừng rời khỏi tôi!"


Trần Hạo mỉm cười lại gần, ngồi sát bên cạnh Thiện Viện.


Cô ta dựa vào lòng anh, nhẹ nhàng uốn éo cơ thể, không ngừng trêu chọc đến cuối cùng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK