Mục lục
Anh chồng khờ - Trần Hạo
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cano nhanh chóng cập bờ.


Hai người vừa xuống cano thì thấy một ông lão hốt hoảng chạy đến hỏi: "Cô chủ, cô không sao chứ!"


Cô gái lắc đầu, vẫn nghi hoặc nhìn Trần Hạo.



Ông lão mỉm cười nói với anh: "Chào cậu, cảm ơn cậu đã cứu cô chủ nhà tôi, xin hãy nhận chút tâm ý này!"


Dứt lời, lão ta đưa một chiếc thẻ ngân hàng cho Trần Hạo.


Cô gái thấy nhưng không kịp ngăn cản.


Trần Hạo mỉm cười, thoải mái cất thẻ vào trong túi.


Anh hiểu ý của ông lão này, lão ta muốn dùng tiền để thanh toán ơn nghĩa của hai bên.





Người bình thường xem tiền tài quan trọng hơn ân tình, nhưng những nhà tài phiệt chân chính lại coi trọng ân tình hơn cả. Đối với họ, chuyện gì có thể giải quyết được bằng tiền đều không đáng quan tâm.


Nếu Trần Hạo từ chối thì sẽ khiến cho ông lão nghĩ khác đi.


Anh thản nhiên mỉm cười với cô gái: "Tôi đi trước nhé!"


Nói rồi Trần Hạo đi lên bờ, không quay đầu lại.


Cô ấy đứng dậy muốn đuổi theo nhưng bị ông lão ngăn cản.


"Cô chủ!"


"Chúng ta không thể làm vậy được! Anh ta đã cứu mạng tôi mà!", cô gái nói.


Ông lão thở dài: "Nhưng chúng ta không thể chứng minh chuyện này không phải do cậu ta dàn dựng được! Cô chủ à, gia tộc ta không phải hạng tầm thường, chỉ đành phòng ngừa như vậy!"


"Tôi..."


Cô gái muốn nói gì nhưng lại không thốt nên lời, biết có nói thêm cũng vô dụng vì Trần Hạo đã đi rồi.


Hơi thất thần nhìn về phía anh rời đi, thầm nghĩ, là anh sao?


Giữa lúc đó, trong nhà cũ của nhà họ Bạch.


Bạch Chấn Thiên đang chơi cờ với một ông cụ có khí chất trang nghiêm và oai phong.


Ông cụ này có lông mày rậm, tóc hoa râm, khoảng chừng bảy mươi tuổi, lưng ưỡn thẳng, một số người trẻ tuổi hiện nay còn thua cả ông ấy.


Dùng con pháo ăn con tốt của Bạch Chấn Thiên, ông cụ cười nói: "Tôi nói này lão Bạch, ông bênh vực cậu nhóc kia như thế không sợ làm cháu gái bị liên lụy, rồi mất luôn cả gia tài của mình hay sao?"


Bạch Chấn Thiên mỉm cười: "Nhà họ Bạch tôi đây có còn gì đâu? Tôi đã bỏ thằng con không nên thân đó từ lâu, thế không phải sau này ai cưới cháu gái tôi thì nhà họ Bạch sẽ thuộc về người đó à?"


"Ông đúng là nghĩ thoáng!", ông cụ kia cười nắc nẻ.


"Bộ ông nghĩ tiền bạc còn ý nghĩa gì với ông già đã đặt một chân vào đất vàng này hay sao?", Bạch Chấn Thiên hỏi ngược lại.


Ông cụ chế giễu: "Nói nghe cao thượng quá nhỉ! Tôi thấy ông muốn ăn hời thì đúng hơn đấy!"


Nghe được câu này, sắc mặt Bạch Chấn Thiên thay đổi, quan sát người bạn già lâu năm ở phía đối diện, thấy nét mặt đầy suy ngẫm ấy thì hiểu ông bạn già này đã biết được chút gì rồi.


Ông cụ cũng không úp mở, tiếp tục nói: "Có người đánh hơi đến khu sa mạc kia rồi, tôi đã ngăn cản nhưng không giấu được lâu. Chính phủ mà ra tay thì thế lực cá nhân nào có thể cản trở được?"


Bạch Chấn Thiên không dám bộc lộ cảm xúc thật, chỉ cười: "Khu sa mạc nào vậy?"


"Còn giả vờ giả vịt với tôi à? Tôi nói thật với ông, thân phận của Trần Hạo còn chưa biết là tốt hay xấu đối với nhà họ Bạch ông đâu!", ông cụ khuyên nhủ.


Bạch Chấn Thiên im lặng không nói gì, không biết nên trả lời thế nào với sự ám chỉ và lời nói đầy chân thành của người bạn già.


Ông cụ chợt nở nụ cười như biết Bạch Chấn Thiên đang nghĩ gì, lại lên tiếng: "Cậu nhóc này đúng là can đảm, trong tình hình như thế mà cũng dám ló đầu ra câu cá, đúng là ngại sống lâu rồi mà!"


Bạch Chấn Thiên vẫn như cũ: "Ông nói cái gì vậy, tôi nghe không hiểu!"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK