Mục lục
Anh chồng khờ - Trần Hạo
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Bạch Phi Nhi cũng như vậy, trong thời gian hai người tiếp xúc, cô đã dần dần nảy sinh tình cảm với Trần Hạo.





Mà giờ phút này, ở trên sân khấu, Johnny đang kiêu ngạo giảng giải về sự lợi hại của thuật thôi miên, và các ứng dụng trong khoa học hiện đại.






“Ở nước Hoa, thôi miên bị rất nhiều người cho là phi khoa học, cảm thấy nó thật thần bí, thậm chí có người còn móc nối nó với các loại mê tín phong kiến, nhưng tôi muốn nói cho mọi người biết rằng, sự thật không phải là như vậy! Thôi miên là kỹ thuật hàng đầu, mặc dù được lưu truyền trong dân gian trong thời gian rất dài, nhưng nó có cơ sở khoa học, vài năm gần đây, thôi miên đã dần dần được mọi người chấp nhận, thôi miên học còn đóng vai trò ngày càng quan trọng trong việc điều trị bệnh tâm lý…”





Ở hội trường, trong khi những người khác đang chăm chú lắng nghe, đối với lý luận của Johnny, Trần Hạo lại không cho là đúng.





Rất nhanh sau đó, buổi diễn thuyết đã đến phần tương tác với khán giả.








Ở dưới sân khấu, một khán giả trẻ tuổi đứng dậy đưa ra vấn đề: “Ông Johnny, theo như những gì mà ông nói khi nãy, có vẻ như là ông đang đánh giá thấp các học giả thôi miên của nước Hoa, có phải ý của ông là các học giả thôi miên ở nước Hoa có trình độ kém không?”





Johnny kiêu ngạo nói: “Thôi miên bắt nguồn từ phương Tây, đương nhiên là trong lĩnh vực này phương Tây mạnh hơn nước Hoa!”





Người nọ cười nói: “Nhưng người nước Hoa có câu, chuyện học hành không phân biệt trước sau, người giỏi hơn chính là thầy!”





“Tôi chưa từng nghe qua câu nói này, tôi chỉ có thể nói cho cậu biết một thực tế đó là, thôi miên học ở nước Hoa mới phát triển không lâu, khi đem ra so sánh với một quốc gia tiên tiến như nước Mễ của chúng tôi thì sự chênh lệch về trình độ phải tầm bốn mươi, năm mươi năm! Tựa như đang so sánh một người đàn ông khỏe mạnh với một đứa nhỏ đang bi bô tập nói, không thể so sánh được với nhau!”,





Lời này vừa được nói ra, không ít người ở đây cảm thấy tức giận, lời nói của lão già nước Mễ này không chỉ coi thường giới thôi miên của nước Hoa, mà giọng điệu còn mang theo sự ưu việt, dáng vẻ giống như là không để nước Hoa, người Hoa vào trong mắt!





Johnny đã đi diễn thuyết ở nhiều quốc gia, sao ông ta có thể không nhìn ra người bên dưới sân khấu đang nghĩ gì?











Ông ta cười nói: “Tôi biết các người đang nghĩ gì, nhưng nước Mễ có tư cách nói những lời đó, ai không tin cứ bước lên đài thị phạm với tôi, các người sẽ biết được thuật thôi miên diệu kỳ đến nhường nào, đồng thời cũng hiểu, trình độ thôi miên ở nước Mễ đã phát triển đến mức nào!”





Johnny dứt lời, những người vừa rồi còn tỏ ra sôi nổi, hóng hớt giờ lặng thinh như tờ.





Tuy họ rất hứng thú với thuật thôi miên, đồng ý đến đây nghe diễn thuyết, nhưng dù sao thôi miên vẫn rất là xa lạ với họ, mà xa lạ sẽ khiến người ta cảm thấy nó bí ẩn, rồi bí ẩn sẽ nảy sinh sự sợ hãi.





Vì thế, không ai dám bước lên đáp lại lời mời gọi của Johnny.





Thấy thế, ông ta cười cười: “Không phải các người vừa mới nói, người giỏi là thầy sao? Sao thế, người Hoa các người đến cả thử cũng chả dám à?”





Dưới đài có không ít người tức tối khi nghe lời mỉa mai của Johnny, đây chính là ngang nhiên coi thường người Hoa! Chỉ là, tuy ai nấy đều biết rõ điều này nhưng lại chẳng có ai dám lên đài.





Ông ta thấy hiện trường lặng ngắt không tiếng quạ kêu, ánh mắt càng khinh thường hơn, còn nở một nụ cười chế nhạo, ý coi khinh trong đó càng rõ hơn.



Đúng là ông ta không đặt người Hoa vào mắt, trong suy nghĩ của ông ta, người da trắng là tộc người ưu tú nhất, không nhắc tới loại thủ thuật thôi miên này, chủ yếu là trong người da trắng lưu hành toàn những kỹ thuật tối tân nhất.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK