Mục lục
Anh chồng khờ - Trần Hạo
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sau đó, Hàn Vũ hoàn toàn không thể chống lại sức lực của Trần Hạo ở trên người mình, bay vụt ra ngoài như một quả đạn pháo, nện lên mui chiếc Maybach cách đây không xa, trực tiếp khiến cho cái mui xe chống đạn bọc thép lõm xuống một vết thật lớn.


Hàn Vũ bị đánh cho tan tác, giãy giụa muốn đứng dậy nhưng lại không thể làm gì được.



Cú đánh vừa rồi làm khí thế của anh ta tắt ngúm, lúc này một chữ cũng không nói ra lời, chỉ có thể run rẩy mà nhìn chằm chằm vào Trần Hạo.


Trần Hạo chậm rãi bước ra khỏi nhà hàng với một nụ cười, sau khi đến trước chiếc xe Maybach, liếc mắt nhìn vào chỗ tối ở trong xe, anh biết cái cậu Du gì kia đang ở chỗ đó.


Thấy mọi chuyện không ổn, Mễ Quả Quả sợ Trần Hạo thật sự không quan tâm cái tên cậu chủ này mà trở mặt liền đuổi tới đây.


Nhìn chằm chằm vào chỗ tối một hồi, Trần Hạo khinh thường cười: "Đừng tưởng rằng có một ít tiền là có thể làm xằng làm bậy, đây là tỉnh Sở chứ không phải là Ma Đô của anh! Nếu như anh còn khiêu khích tôi thì anh sẽ hối hận suốt đời!"





Để lại một câu nói đơn giản như vậy rồi Trần Hạo lười biếng duỗi người đi về phía đỗ xe của Mễ Quả Quả.


Mễ Quả Quả vội vàng đuổi theo rồi khởi động xe, lái xe đưa Trần Hạo nhanh chóng rời khỏi khu dịch vụ.


Lúc này, trên Maybach, một gã có khuôn mặt có phần nữ tính chính là cậu Du cười nhạt, như thể mọi chuyện vừa xảy ra đều không liên quan đến mình.


Người lái xe ở phía trước vẫn còn đang kinh ngạc nhìn Hàn Vũ nằm trên mui xe không thể đứng dậy nổi: "Tại sao vị bác sĩ nhỏ này lại mạnh như vậy?"


Cậu Du cười hắc hắc nói: "Mạnh thì chơi mới vui!"


Nhìn vẻ mặt tàn ác và xấu xa của cậu chủ nhà mình, tên thuộc hạ lập tức hiểu được Trần Hạo sắp gặp xui xẻo.


Nhưng chuyện quan trọng nhất khi bọn họ đến tỉnh Sở lần này là mời Trần Hạo trở về chữa bệnh cho ông cụ.





Nếu chuyện này bị chậm trễ, đừng nói đến anh ta mà ngay cả cậu Du cũng phải giải thích một phen.


Nghĩ đến đây, tên thuộc hạ này không khỏi khuyên nhủ: "Cậu chủ, bệnh tình của ông cụ còn phải trông cậy vào vị bác sĩ này, hay là cậu chủ kiên nhẫn một chút?"


Cậu Du cười xấu xa: "Vậy thì sao? Tôi chỉ thay đổi phương thức mời anh ta, hắn không dám không đi!"


Tên thuộc hạ không hiểu cậu chủ nhà mình muốn làm gì, hỏi: "Cậu chủ, cậu định làm gì thế ạ?"


"Đầu tiên là điều tra gốc gác của thằng khốn kia, sau đó tôi sẽ từ từ chơi anh ta, chơi đến khi anh ta sống không bằng chết, hối hận vì đã chọc giận tôi, phải quỳ xuống cầu xin chữa bệnh cho ông nội mới thôi! Bây giờ tôi rất háo hức được nhìn thấy dáng vẻ đau đớn, hối hận vì sự ngu xuẩn của bản thân ấy của anh ta!", nói đến đây, trên mặt cậu Du hiện lên sự tàn khốc.


Giờ phút này, Mễ Quả Quả đang lái xe như bay chở Trần Hạo đi xa mấy kilomet.


Anh buồn cười nhìn dáng vẻ căng thẳng của cô ấy, hỏi: "Sao trông cô sợ hãi ghê thế?"


Mễ Quả Quả khó chịu đáp: "Sợ? Từ trước đến nay, tiểu thư tôi đây chưa bao giờ sợ ai hết! Tôi đang lo lắng cho anh đấy có biết không?"


Trần Hạo thản nhiên nói: "Lo lắng cho tôi à? Không cần đâu".


Mễ Quả Quả dữ dằn trừng mắt nhìn cái người luôn tỏ ra bình tĩnh kia, tuy bực mình nhưng vẫn không tự chủ phổ cập khoa học cho anh.


"Anh nghĩ nhà họ Du cũng giống như những dòng họ anh gặp trước đây à? Như nhà họ Hà, họ Lưu đấy sao? Nhà họ Du còn mạnh hơn cả mấy dòng họ đó không chỉ gấp trăm lần, hơn nữa bối cảnh cũng cực kỳ phức tạp!"


Trần Hạo đáp: "Vậy thì sao? Đối với tôi thì họ đều như nhau. Là người đều có nhược điểm, dòng họ cũng vậy, chỉ cần tìm được nhược điểm này thì vẫn có thể khiến cho bọn họ quỳ dễ như trở bàn tay".

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK