Mục lục
Anh chồng khờ - Trần Hạo
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Các vị biết gì chứ? Tên này là con rể nhà họ Bạch, không thấy Bạch Phi Nhi không đến sao? Tôi dám cá là cô nàng cố tình cho anh ta đến đây để bẽ mặt đấy!”


“Chậc chậc! Tôi đã từng gặp rất nhiều chuyện kỳ lạ ấy mà chưa từng gặp chuyện nào lạ lùng như này”.


Các vị khách mời bàn tán xôn xao, Từ Tử Hàm cười: “Trần Hạo? Anh chắc chắn cầm món đồ này đấu giá ư? Tôi có nghe nói gần đây Bạch Thị gặp vài rắc rối nhỏ, nhưng không thể nào bủn xỉn vậy chứ? Không thích làm từ thiện, cũng chẳng có ai phê bình gì đâu, hà cớ gì anh đùa giỡn quá đáng thế!”



Trần Hạo nhẹ nhàng buông khối ngọc xuống, rồi từ tốn ngồi vào chỗ, không thèm đếm xỉa đến Từ Tử Hàm.


Những kẻ khác thấy hành động này của Trần Hạo, càng nói những lời khó nghe hơn.


“Hình như tên này chịu nhiều khinh thường ở nhà họ Bạch, nên giờ đến cả thể diện mà cũng không cần”.


“Đúng đấy, anh coi tên đó còn mỉm cười kìa. Sao giờ còn cười được? Lòng tự trọng ở đâu?”





“Là thằng ở rể thôi, làm gì có lòng tự trọng chứ?”


Họ vừa nói xong, vừa nhìn nhau cười vang.


Từ Tử Hàm rất hài lòng với phản ứng của những khách mời xung quanh, gã nói tiếp: “Vừa muốn chiếm cái danh nhà từ thiện, lại vừa không muốn bỏ tiền ra, nhà họ Bạch tính toán hay đấy! Trần Hạo nói thật nhé, tôi thật sự hơi thất vọng về anh đó!”


Khi Từ Tử Hàm cố tình chỉ ra có lẽ là Bạch Thị đến để vơ vét danh tiếng, những người khác càng chửi hăng hái hơn.


Lúc này, MC trên sân khấu còn khinh bỉ nói: “Sau đây là ngọc thạch do nhà họ Bạch quyên góp đấu giá, buổi đấu giá bắt đầu… Ôi, giá khởi điểm một triệu rưỡi, và là giá thấp nhất hôm nay!”


Đến cả người dẫn chương trình cũng cười nhạo nhà họ Bạch, ấy thế Trần Hạo vẫn bình chân như vại.


Tô An ngồi bên thì đổ mồ hôi ròng ròng, anh ta nói nhỏ: “Anh Trần, anh nghĩ cách gì đi! Đây rõ ràng là một cái bẫy! Nếu chuyện này lan truyền, nhà họ Bạch bị mất mặt không nói, mà nó còn ảnh hưởng rất nghiêm trọng tới uy tín làm ăn của Bạch Thị nữa!”


Chu Tiểu Nhược cũng nhíu mày: “Đúng thế, Trần Hạo, anh nghĩ cách gì đi, đây không phải chuyện đơn giản, sau này những kẻ đó sẽ càng ngày càng nói những lời dơ bẩn hơn nữa!”


Trần Hạo vẫn rất bình tĩnh.


Từ Tử Hàm thấy dáng vẻ chuyện không liên quan đến mình của Trần Hạo, gã châm biếm nói: “Ơ kìa! Tôi không ngờ là có người mặt dày đến vậy luôn đấy! Thôi thì, cứ coi như nhà họ Từ chúng tôi lại làm một việc thiện nữa đi! Khối ngọc này tôi ra giá ba triệu!”


“Cậu Từ hào phóng quá!”


“Đúng đấy! Cậu Từ đúng là bậc thanh niên hào kiệt! Thật rộng lượng, còn tốt hơn mấy kẻ nào đó nhiều!”


Lúc này, MC đứng trên sân khấu cũng ra sức tâng bốc Từ Tử Hàm: “Cậu Từ thật tốt bụng! Nhà họ Từ không hổ danh là gia tộc có tiếng tăm!”


Bây giờ, cả đại sảnh trở thành nơi ca tụng Từ Tử Hàm.


Dường như, bọn họ đều đã lãng quên người quyên góp khối ngọc này là nhà họ Bạch, họ tựa như coi đấu giá từ thiện là một tội ác vô cùng lớn.


Còn có người hưởng ứng lời kêu gọi của Từ Tử Hàm.


“Tôi ra giá ba triệu năm trăm bảy chục ngàn”.


“Ba triệu sáu trăm ngàn!”


“Ba trăm sáu mươi lăm vạn!”


Một đám người nở nụ cười giễu cợt, vừa cười vừa cố tình tăng giá từ từ, cố ý đẩy nhà họ Bạch vào trong đống lửa.


Vào lúc này, ai nấy cũng đều nhận ra, Từ Tử Hàm thích xem Trần Hạo khó chịu, làm xấu mặt anh chính là cách nịnh nọt Từ Tử Hàm tốt nhất, ai lại để vụt cơ hội này chứ?


Tô An và Chu Tiểu Nhược sốt ruột chết đi được, nhưng Trần Hạo vẫn còn cười híp mắt ngồi bên cạnh chơi điện thoại, đây rõ là không thèm quan tâm mà.


“Hừ! Đúng là vịt chết còn cứng mỏ!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK