Mục lục
Anh chồng khờ - Trần Hạo
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nhà họ Nguyễn đương nhiên không dễ dàng chấp thuận, lúc đó chia thành hai phái là chủ chiến và chủ hòa!


Thời điểm đó, gia chủ của nhà họ Nguyễn là phái chủ chiến. Cuối cùng, không tiếp nhận đề nghị của người thần bí nọ, cho rằng nhà họ Nguyễn vẫn có thể chống cự được với tình huống trước mắt.


Kết quả chỉ trong một đêm, phái chủ chiến của nhà họ Nguyễn bị giết sạch.



Chỉ để lại người nhà họ Nguyễn theo phái chủ hòa sợ hãi không thôi.


Sau đó, Nguyễn Chí Hưng được người thần bí chọn làm gia chủ tiếp theo của nhà họ Nguyễn, may mắn có thể gặp mặt được thủ lĩnh của thế lực này, tỏ vẻ nguyện ý trung thành.


Chuyện phát sinh ngày đó, Nguyễn Chí Hưng cả đời không dám quên, đó cũng là ngày mà vận mệnh của Nguyễn Chí Hưng rẽ sang một hướng khác, khiến cho anh ta từ một kẻ không có tiếng tăm gì của chi thứ một phát phất lên trở thành người nắm trong tay nhà họ Nguyễn.


Ngày đó, thủ lĩnh là Nguyễn Chí Hưng được gặp mặt chính là Trần Hạo đang đứng trước mặt anh ta đây.





Bây giờ người phụ nữ của mình lại đắc tội với Trần Hạo, sao anh ta có thể không sợ? Có thể không sợ sao?


Không nói đến bảy mươi phần trăm tài sản hiện tại của nhà họ Nguyễn đều thuộc quyền sở hữu của người ta, đáng sợ chính là chỉ cần vị thần sống trước mặt này không vui, một câu nói đủ để khiến nhà họ Nguyễn tan thành tro bụi!


Trần Hạo có thể chọn anh ta làm người phát ngôn thì sao không thể chọn người khác?


Thấy anh không lên tiếng, Nguyễn Chí Hưng nước mắt rơi như mưa tự tát chính mình.


“Anh Trần, em sai rồi, em đáng chết, anh muốn giải quyết chuyện này thế nào em chắc chắn sẽ giải quyết đúng như thế!”


Âm thanh bốp bốp không ngừng, trong trẻo dễ nghe khiến toàn bộ người xung quanh ngây ngốc, hiện trường im lặng đến mức có thể nghe được tiếng kim rơi.


Một ít người không đắc tội Tô Hâm Dao ở trong tối tự cảm thấy may mắn bản thân đã làm một chuyện vô cùng sáng suốt.


Còn đạo diễn Uông đắc tội cô ta thì tiểu ra quần, trong lòng không ngừng dâng lên từng đợt sợ hãi.


Ông ta biết, việc này nếu không xử lý tốt, Thu Cẩm Tú gặp xui xẻo xong thì người tiếp theo chắc chắn là ông ta.


Nguyễn Chí Hưng tự tát đến đau đớn nhưng Trần Hạo vẫn chẳng tỏ vẻ gì.


Anh ta khóc không ra nước mắt, trong lòng hận không thể lôi người phụ nữ ngu xuẩn Thu Cẩm Tú kia ra lột da róc gân một trận.


Tô Hâm Dao thấy mặt của Nguyễn Chí Hưng đã sưng lên rồi, ở sau lưng nhẹ kéo áo Trần Hạo.


Anh thản nhiên hếch cằm nói: “Đủ rồi!”


Nguyễn Chí Hưng thở một hơi thật dài, lòng tràn đầy may mắn vì tìm được đường sống trong chỗ chết.


Thu Cẩm Tú thấy điệu bộ của Nguyễn Chí Hưng như vậy, sao còn không biết bản thân đã chọc vào phiền toái lớn, tựa như một con chó lết tới trước mặt Trần Hạo, không ngừng dập đầu: “Anh Trần, tôi sai rồi, tôi có mắt không thấy Thái Sơn, cầu xin anh tha mạng cho tôi!”


Trần Hạo chỉ cười không đáp, ông chủ không nói lời nào, Nguyễn Chí Hưng cũng không dám tùy tiện nói chuyện.


Thấy vậy, Thu Cẩm Tú rơi nước mắt như mưa cầu xin Nguyễn Chí Hưng.


“Anh Nguyễn, anh nói giúp em đi mà! Em thực sự biết lỗi của mình rồi!”


Nguyễn Chí Hưng tức giận đá văng cô ta, sau đó cô ta đành bò đến trước mặt Trần Hạo.


Không cẩn thận để một giọt nước mắt rơi xuống giày của Trần Hạo, cô ta sợ tới mức nhanh chóng tự tát chính mình hai cái, sau đó liên tục dùng ống tay áo đắt tiền có thêu logo Chanel của mình lau giày cho anh.


“Tôi không cố ý mà, hu hu! Là do có người ép tôi!”


Tô Hâm Dao thường ngày chỉ thấy điệu bộ cao ngạo như khổng tước của Thu Cẩm Tú, bây giờ lại chẳng khác gì một con chó cầu người, trong lòng cũng thổn thức một trận.


Thu Cẩm Tú thấy Trần Hạo vẫn không nói gì liền khóc lớn, khai báo hết mọi thứ: “Anh Trần, tôi không có cố ý nhắm vào Hâm Dao. Là bởi vì Bối Thự Vinh cho tôi một trăm triệu, vừa cưỡng ép vừa dụ dỗ nên tôi mới bất đắc dĩ làm như vậy. Tôi chỉ là một minh tinh, nếu không làm theo thì sẽ phải nhận kết cục rất thảm. Cho nên tôi mới hồ đồ làm ra chuyện như vậy, là tôi không đúng, là tôi đáng chết!”


Bịch bịch bịch, Thu Cẩm Tú vừa nói vừa dập đầu liên tục, nước mắt chảy thành sông.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK