Mục lục
Anh chồng khờ - Trần Hạo
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Anh ta cười haha, nói: "Ừm! Có chí lớn là chuyện tốt, nhưng điều mà tôi muốn nói với tổng giám đốc Tiêu là lần sau kết quả cũng sẽ như vậy. Đối với một nhà máy dược phẩm ở đẳng cấp như Cửu Khúc, làm một chuyện ngoài khả năng kiểm soát của bản thân, muốn đấu với Sâm Kỳ của chúng tôi! Đúng là ngu dốt!"


Ánh mắt của Tiêu Nhất Phi trở nên sắc bén hơn, cô ấy cũng không phải là một người hay chịu thua, đang định nói gì đó thì Trần Hạo đã ngăn cô ấy lại.



"Cô chấp nhặt với kẻ ngốc như vậy có đáng không? Anh ta sẽ biết bản thân ngu xuẩn như thế nào nhanh thôi!"


Tiêu Nhất Phi quyến rũ nhìn vẻ mặt kiên quyết của Trần Hạo liền biết người này chắc chắn đã có chuẩn bị trước, vì vậy cô ấy cười hỏi: "Thật sao?"


“Đương nhiên, tôi đã nói dối cô bao giờ chưa?”, Trần Hạo nói.


“Ồ vậy thì tốt, tôi cứ chờ xem diễn thôi!”, Tiêu Nhất Phi cười khanh khách.





Hồng Bình buồn bực, anh ta định chế nhạo hai người họ nhưng không ngờ lại thấy hai người họ giống như không quan tâm đến chuyện này.


"Hừ! Ai ngu thì trong lòng người đó tự hiểu!", Hồng Bình đáp lại một câu rồi nhìn về phía sân khấu.


Tọa đàm diễn ra rất nhanh, những người phát biểu đều là những chuyên gia dược học có tiếng trong lĩnh vực chuyên môn. Tuy tiếng vỗ tay ở bên dưới như sấm rền nhưng phần lớn đều là những chuyện sáo rỗng, không có gì mới mẻ.


Đừng nói đến đại thần như Trần Hạo, ngay cả Tiêu Nhất Phi nghe xong cũng cảm thấy buồn ngủ.


Nhưng dường như các học giả ở hàng ghế đầu đều khiếp sợ, vui mừng, thán phục giống như đánh máu gà, dỗ dành những người trên sân khấu khiến bọn họ vui vẻ không thôi.


Sau mấy vòng, một thanh niên tên Hứa Ninh đi lên sân khấu.


Sau khi tự giới thiệu, mọi người ở bên dưới bắt đầu mất hứng.


Không vì cái gì khác, chỉ vì anh ấy còn quá trẻ và không có danh tiếng gì.


Hứa Ninh đã giải thích rõ ràng về nghiên cứu của mình, những suy nghĩ và hiểu biết của mình về thuốc chống ung thư pdl2 và hướng đi mà anh ấy muốn phát triển.


Tính đến bây giờ thì rõ ràng bài phát biểu của Hứa Ninh là thú vị nhất, phong phú nhất và thiết thực nhất, nhưng ở dưới sân khấu lại lặng ngắt như tờ, không ai vỗ tay cho Hứa Ninh, thậm chí có rất ít người nghe về chủ đề này.


Mà Trần Hạo thì lắng nghe rất cẩn thận, bởi vì anh biết rõ nghiên cứu về việc chống ung thư pdl2 này của Hứa Ninh thực sự là một chủ đề sâu sắc nhất trong y học thế giới.


Sau khi Phương Minh nghe được hai câu về nghiên cứu và suy nghĩ của Hứa Ninh, ông ta bắt đầu cười lạnh và khinh thường, tỏ vẻ cũng chỉ có như thế: "Thật buồn cười! Tuổi còn trẻ như vậy, kinh nghiệm chuyên môn cũng không đủ, vậy mà lại chạy đến đây phát ngôn bừa bãi! Giới trẻ hiện nay đúng là thiếu hiểu biết!"


Hồng Bình vội tâng bốc nói: "Đúng vậy! Ngay cả ba phòng thí nghiệm hàng đầu thế giới cũng không đủ tự tin để đầu tư nghiên cứu và phát triển dự án này, chẳng qua là trong giai đoạn lên ý tưởng mà thích khoe khoang khoác lác, bọn họ vẫn còn quá trẻ và không thực tế!"


Trần Hạo cười lạnh, liếc mắt nhìn Phương Minh và Hồng Bình, càng khinh thường hai con hàng ra vẻ đạo mạo này.


Vừa nãy, khi anh nhìn vào tài liệu mà Tiêu Nhất Phi đưa cho, dự án mà anh cảm thấy hứng thú và có khả năng vận hành nhất chính là nghiên cứu của Hứa Ninh.


Phương Minh có ánh mắt thiển cận, cho rằng nghiên cứu mà các phòng thí nghiệm tiên tiến hàng đầu của nước ngoài không dám đầu tư là không khả thi. Trần Hạo cảm thấy để loại người kém cỏi này kiểm soát việc nghiên cứu dược phẩm của nước Hoa thì có thể nghĩ đến tương lai dược phẩm của nước Hoa như thế nào?


Sau khi Hứa Ninh nói xong suy nghĩ của mình, mỉm cười và kết luận: "Tất nhiên, tôi nghĩ phương hướng lý tưởng nhất cho nghiên cứu này là để thuốc chống ung thư pdl2 phát triển theo hướng của vắc xin phòng bệnh, có thể có tác dụng khống chế nhất định trước khi phát bệnh. Đây là mong muốn từ lâu của tôi, trọng tâm chính của nghiên cứu hiện tại là ức chế sau phẫu thuật!"


Mọi người trong khán phòng đều bật cười khi nghe thấy Hứa Ninh nói những lời cuối cùng của bài phát biểu phát biểu.


"Thật là ngu dốt, phát triển theo hướng vắc xin phòng bệnh? Cậu đã nghiên cứu nó có tính khả thi chưa? Hiện tại trên thế giới này chưa có ai dám làm như vậy!"


"Đúng là mơ mộng hão huyền!"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK