Mục lục
Anh chồng khờ - Trần Hạo
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Bàng Phong là một vị thần ở trong lòng bọn họ! Nhưng hôm nay vị thần này lại bị Trần Hạo tiêu diệt.





Sau đó đám người cũng thấy được Trần Hạo ở trên đỉnh Hoàng Đình các.





Ai nấy cũng đều run rẩy nghĩ thầm, anh ta đã ra rồi? Quả nhiên người ra cuối cùng chính là anh ta!






Đội vệ sĩ bên cạnh Thiên gia đã chết hết rồi sao? Đây chính là đội ngũ do mấy tiểu tông sư dẫn đầu, yếu nhất cũng là ám kình đỉnh phong!





Đều…đều chết hết rồi?





Lúc trong lòng đám người còn đang run rẩy sợ hãi, Trần Hạo đã chắp hai tay ra sau lưng, nhẹ nhàng nhảy lên! Sau đó rơi xuống từ trên tầng năm Hoàng Đình các.





Nhìn thấy một màn này, ánh mắt của đám người như muốn nứt ra!







Anh…anh ta còn là người sao?





Má ơi!





Ầm! Trần Hạo đặt hai chân xuống đất, phát ra một tiếng vang rung động lòng người, sau đó cả người anh vọt ra ngoài như một tia chớp.





Trần Hạo không chọn phương hướng yếu nhất, mà lựa chọn chỗ mạnh nhất Hoàng Đình các để rời đi.





Trong phút chốc, máu tươi bắn ra, tay chân đứt gãy tung bay, máu tươi nhuộm đỏ nền đất gạch xanh, chảy dọc về phía con đường cẩm thạch mà Nhạc Thiên trải cho chính mình.





Mà lúc này, ông ta mới miễn cưỡng bò lên trên tầng cao nhất, chạy ra bên ngoài tòa nhà, gào lên với đám tay chân của mình ở bên dưới: “Ngây ra đó làm gì? Bắt cậu ta lại...”





Bắt anh ta lại? Có thể bắt được sao?





Bắt được rồi thì phải làm sao nữa? Còn không phải dâng mạng mình lên à!





Đàn em ngơ ngác nhìn Nhạc Thiên đang gào thét trên Hoàng Đình các, người đàn ông bình thường giống như thần ở trong đầu bọn họ, bây giờ lại trông giống một tên ngu xuẩn!





“Tất cả phản rồi sao? Muốn chết sao! Đuổi theo đi!”





Ông ta gào lên lần nữa, mọi người mới kịp phản ứng, giả vờ đuổi theo về các hướng khác nhau, nhưng lại không có ai dám đuổi về phía Trần Hạo rời đi!





Lúc này, Nhạc Thiên ở bên trên Hoàng Đình các đang rất phẫn nộ, hoảng sợ, không cam lòng!





Hai mươi năm, ông ta đứng trên đỉnh tỉnh Sở hai mươi năm, chưa bao giờ bị thua thiệt như vậy! Ông ta cũng chưa bao giờ nhìn thấy ai kinh khủng như vậy.





Bàng Phong đã chết! Bàng Phong đã chết!





Bốn chữ này không ngừng xoay quanh trong đầu Nhạc Thiên.





Thật ra việc đuổi giết anh cũng chỉ để nói cho đàn em nghe thôi, nếu không những người khác sẽ cho rằng ông ta sợ!





Bây giờ ông ta vẫn còn đang run rẩy, tay run mà chân cũng đang run, cảnh tượng kinh khủng vừa rồi của Trần Hạo vẫn còn không ngừng hiện ra ở trong đầu ông ta, hết lần này đến lần khác!





Mà lúc này, một người vội vàng đi từ dưới Hoàng Đình các lên, nhìn thấy cảnh tượng ở đây thì suýt nữa nôn ra!





“Thiên...Thiên gia!”, đàn em hoảng sợ quỳ xuống tại chỗ.





Nhạc Thiên giấu sự sợ hãi giận dữ ở đáy lòng, run rẩy đặt tay ra phía sau, không muốn để cấp dưới trông thấy!





“Bảo người phía dưới phải đề phòng, biết chưa?”, Nhạc Thiên sai bảo.



“Đã rõ, chỉ là bố trí nhằm vào Hải Dương của chúng ta còn tiếp tục không?”, đàn em hỏi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK