Mục lục
Anh chồng khờ - Trần Hạo
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đây quả thật không phải phong cách của Giang Ngạo Tuyết, đáng lẽ dù bị bệnh nhưng đã đồng ý sẽ bàn công việc với Bạch Phi Nhi rồi thì sẽ không thất hẹn.


Chẳng lẽ có chuyện gì rồi?


Trần Hạo chần chừ, chuẩn bị gọi cho thuộc hạ để điều tra xem thế nào thì nhận được một cuộc gọi ẩn danh.



Nghĩ là quảng cáo nên anh từ chối nhận.


Nhưng đối phương không chịu buông tha, Trần Hạo mất kiên nhẫn bắt máy.


"Anh Trần?", sau khi ấn nút nghe, trong điện thoại truyền đến giọng nói mang ý cười như có như không.


"Anh biết tôi?"


"Ha ha, người có thể nói một câu đã chấn chỉnh được cả phân nửa thế giới ngầm ở La Thành thì sao lại không biết? Giang Ngạo Tuyết là đàn bà của mày đúng không? Nhìn ngon thật! Tao nghĩ mà cũng hâm mộ mày lắm đấy, nhưng bây giờ cô ta đang nằm trong tay tao, không muốn có chuyện gì thì đến La Thành, trò chuyện với tao một chút đi".





"Mày là ai?", nghe nói Giang Ngạo Tuyết do mình mà bị bắt cóc, nét mặt Trần Hạo đằng đằng sát khí.


"Tao là Bát Gia của Thiên Khôi!"


"Gặp ở đâu?", anh hỏi.


"Anh Trần đúng là anh hùng, tao đang ở trong kho hàng của một xưởng máy móc thiết bị bỏ hoang ở La Thành, nếu không... Phịch phịch... Mấy người đang làm gì... Á..."


Bát Gia chưa nói xong thì tiếng hét của Giang Ngạo Tuyết vọng đến.


Đôi mắt Trần Hạo hiện lên sát khí lạnh thấu xương, anh cúp máy, chưa được một phút đã lái xe phóng như điên khỏi Bạch Thị.


Anh lái xe thật nhanh, càng ngày càng quen với thao tác sử dụng xe hơi.


Một giờ sau, Trần Hạo đến nhà máy bỏ hoang ở La Thành.


Ở cửa kho hàng, Hoàng Tam và bọn đàn em của gã đang hút thuốc.


Thấy anh đến, gã nhếch mép đứng dậy.


"Ồ! Ngầu thật, tới một mình thật luôn à? Ái chà chà!"


Hoàng Tam chép miệng quan sát Trần Hạo, trong mắt tràn đầy vẻ khinh thường.


"Cô ấy đâu?", anh lạnh lùng hỏi.


"Đang ở bên trong! Ha ha! Cô nàng đó đúng là ngon nghẻ, làm tao thèm chảy cả nước miếng, đợi đánh chết thằng chó mày rồi bọn tao sẽ hưởng thụ..."


"Vụt!", Hoàng Tam còn đang phách lối thì Trần Hạo bỗng xuất hiện trước mặt, tóm cổ gã.


"Mày...mày định làm gì? Không muốn cứu con đàn bà của mày sao? Thả đại ca tao xuống!", tên đàn em đang đứng bên cạnh hét lên.


"Tốt thôi", Trần Hạo tối tăm cười, tùy ý ném đi.


"Vù!", Hoàng Tam như đạn đại bác tông vỡ cả cửa kho hàng bỏ hoang, cánh cửa sắt dày nặng bị va đập lúc lắc vài giây rồi sụp ra hai bên.


Trời...


Bọn đàn em xung quanh đang vênh váo thì giật mình, suýt nữa đã tiểu ra quần.


Cả đám tránh thật xa như chuột thấy mèo.


Hoàng Tam thảm thương đã nằm như một bãi bùn trong góc xó xỉnh của nhà kho, không biết còn sống hay đã chết. Gã không đời nào ngờ được mình chỉ lên mặt chút thôi mà lại dẫn đến hối tiếc cả đời.


Trong kho hàng có một người đàn ông đang nhếch mép ngồi trên chiếc ghế da chính giữa, được một đám người vây quanh, mặt mày bặm trợn nhìn Trần Hạo đang đứng ở cửa chính của nhà kho.


Bên cạnh là một ông lão mặc áo dài đang nhắm mắt, lông mày mái tóc đều bạc phơ trông như một cao thủ.


Ngay thời điểm Trần Hạo tiến vào, một đám côn đồ xách búa dao phay lập tức ùa ra từ bốn phía.


Người đàn ông đang ngồi trên ghế da chính là Bát Gia của Thiên Khôi đã gọi cho anh.


Hắn ta hung tợn nhìn Trần Hạo, ánh mắt như đang nhìn một con kiến sẽ bị mình chơi đùa đến chết bất cứ lúc nào.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK