Mục lục
Anh chồng khờ - Trần Hạo
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Gã ta nổi điên, không ngờ Trần Hạo lại mạnh như vậy, kinh hoàng hơn là anh thế mà dám giết mình.


"Cậu...cậu mau dừng tay! Chẳng lẽ cậu không biết tôi là ai?", Nagano dùng hết sức hét lên.


Trần Hạo cười híp mắt, nói: "Đương nhiên biết mà? Cậu chủ giới võ sĩ Tịch Quốc chứ gì!"



"Cậu dám động vào tôi sẽ bị họ trả thù..."


Nagano không nói lời này thì còn may, vừa nói xong, tốc độ bóp tay của Trần Hạo càng nhanh hơn, gã ta rõ ràng nhận thấy oxi cạn kiệt dần, đầu óc cũng trở nên chậm chạp.


"Chẳng...chẳng lẽ cậu không muốn biết...làm sao tôi biết cậu ở đây ư?", gã ta hốt hoảng hỏi.


Nagano từng cho rằng mình không sợ chết, tự nhận bản thân là người kiên định nhất thế gian và có tư cách đứng trên đỉnh cao của võ đạo. Gã ta tự cho mình si mê với võ nghệ, có thể vứt bỏ mọi thứ vì nó.


Nhưng vào giây phút này, Nagano mới phát hiện ra mình chỉ đang lừa gạt bản thân!


Gã ta sợ chết! Ý chí của gã ta hoàn toàn không kiên định như thế.





Trần Hạo lạnh lùng nói: "Nagano, xem ra anh vẫn chưa hiểu tính cách của tôi rồi, trên đời chưa có chuyện gì tôi không dám làm đâu!"


"Rắc rắc!", tiếng gãy xương vang lên ngay sau khi anh dứt lời.


Cậu chủ của giới võ sĩ, được khen ngợi là đao khách mới có tương lai nhất nước Tịch đã chết!


Giải quyết Nagano xong, Trần Hạo gọi điện thoại cho Lãnh Vũ.


Chẳng mấy chốc hiện trường đã được dọn dẹp sạch sẽ, lúc này anh mới đánh thức Bạch Phi Nhi.


Cô giật mình, thấy anh ở cạnh mình mới yên tâm đôi phần.


"Sao em lại ngủ?", Bạch Phi Nhi hỏi.


"Vì em mệt quá rồi đấy!", Trần Hạo khẽ mỉm cười.


Nghe vậy, cô muốn đứng dậy nhưng vừa nâng người lên đã suýt ngã xuống.


Anh bế lên đưa cô về phòng.


Đặt Bạch Phi Nhi lên giường, Trần Hạo đắp chăn cho cô rồi chuẩn bị ra ngoài.


Nào ngờ Bạch Phi Nhi nhẹ giọng nói: "Hôm nay anh ngủ với em đi!"


Trần Hạo nghe thấy câu này thì không biết nên đáp lại thế nào.


Lẽ ra Bạch Phi Nhi phải tức giận mới đúng.


Nhưng biểu hiện của cô lại làm cho Trần Hạo không đoán ra được cô nàng này đang muốn làm gì.


Đêm qua ở nhà cũ thì cho Trần Hạo ngủ cùng giường cũng được, dù sao thì khi ở đó hai người luôn dùng chung một phòng, nhưng hôm nay về biệt thự lại như vậy, anh cũng nghĩ không ra.


Nghĩ tới đây, Trần Hạo muốn từ chối nhưng Bạch Phi Nhi cứ bình tĩnh nhìn anh như thế, ánh mắt hết sức phức tạp, xen lẫn nhiều cảm xúc.


Lòng mềm nhũn, Trần Hạo đồng ý.


Sau khi nằm xuống, Bạch Phi Nhi vẫn nhìn anh như trên mặt anh có nhọ.


Trần Hạo hơi lúng túng.


"Bà xã, em rốt cuộc làm sao vậy?", anh không nhịn được hỏi.


Hỏi một đằng, Bạch Phi Nhi lại đáp một nẻo: "Tại sao anh không ôm em?"


Trần Hạo không rõ cô đang có ý gì.


Bạch Phi Nhi đợi đáp án thật lâu mà anh cũng không biết nên nói thế nào.


Vốn muốn nói hai câu bông đùa để làm bầu không khí thoải mái một chút.


Bạch Phi Nhi lại chợt nói một câu làm Trần Hạo như bị sét đánh.


"Có phải dáng người của cô ta đẹp hơn em không? Biết dỗ ngọt đàn ông hơn em không?", cô hỏi.


Trần Hạo nghẹn họng: "Ai cơ?"


Sự thất vọng hiện lên trong mắt, Bạch Phi Nhi xoay người sang bên kia: "Ngủ đi!"


Anh cực kỳ lúng túng, nhưng cô không hỏi nữa nên cũng bó tay.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK