Mục lục
Anh chồng khờ - Trần Hạo
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tả Phong Hàn dùng ánh mắt giết người nhìn về phía tên cấp dưới vừa nói chuyện, lại phát hiện ra lực chú ý của cậu ta không nằm trên người mình, mà một đám người của Chiến Cuồng ở bên cạnh cũng ngơ ngác nhìn vào trong kho hàng, vẻ mặt khiếp sợ.


Mang theo nỗi lòng đầy khó chịu, Tả Phong Hàn đi về phía trước, kết quả là, anh ta cũng sợ hãi đến ngây người!


Tôi…tôi phi!



Đây con mẹ nó là tình huống gì?


Giờ phút này, ở giữa kho hàng, Tony bị một đám người Hắc Ám Giả đè trên mặt đất, điên cuồng cọ xát, đã không còn nhìn ra hình người, quần áo cũng đã bị xé nát!


Tả Phong Hàn nhìn thấy cảnh tượng này, dùng sức dụi dụi mắt, anh ta thầm nghĩ, mình…mình đang hoa mắt đúng không?


Đây là người của Hắc Ám Giả sao? Là thế lực ngầm hàng đầu khiến cho cả thế giới vừa nghe đã sợ mất mật sao? Nói đùa gì vậy?





Tony đang bị người ta ma sát phía dưới, nhìn thấy đám người Chiến Cuồng, lập tức mở miệng cầu cứu: “Cứu mạng…cứu mạng… Tôi đầu hàng, cứu...cứu tôi…”


Ở cửa kho hàng, một đám Chiến Cuồng đang ngơ ngác nhìn nhau, một âm thanh dồn dập nữa lại vang lên.


Sư Hoàng Minh dẫn theo người của Bá Đồ đi tới.


Nhìn thấy Trần Hạo ở đây, Sư Hoàng Minh thở phào nhẹ nhõm.


Anh ta biết, có Trần Hạo ở đây, nhất định là không xảy ra chuyện lớn gì.


Sau đó, người của Bá Đồ cũng đến cửa kho hàng, tất cả cũng hoá đá!


Bọn họ khiếp sợ nghĩ thầm, con mẹ nó! Đây là Hắc Ám Giả mà trong tin tức nói đến sao? Tại sao càng nhìn lại càng thấy giống một bầy gia súc vậy?


Mọi người không kiềm được kinh hãi, Trần Hạo cười tủm tỉm nhìn về phía Sư Hoàng Minh hỏi: "Anh Sư, thế nào? Đội viên mà tôi huấn luyện ra cũng tạm được đó chứ!"


Trần Hạo nói xong câu này, mọi người sợ hãi quay sang nhìn về phía Mễ Quả Quả.


Nghĩ thầm, chẳng lẽ cảnh tượng trước mắt này chính là tác phẩm của cô gái này sao? Có thể sao?


Bản thân Mễ Quả Quả cũng trợn tròn mắt.


Tả Phong Hàn lại càng giống như bị sét đánh.


Vừa nãy anh ta làm màu, coi thường Bá Đồ đủ kiểu, cố tình sỉ nhục, bây giờ nhớ lại những câu nói kia, giống như từng cái tát đánh lên mặt anh ta vậy.


Thấy mọi người vẻ mặt khó hiểu, Trần Hạo nói: "Tất cả những chuyện này đều là kế hoạch dụ quân địch do Mễ Quả Quả lập ra, sau khi loáng thoáng phát hiện ra bị Hắc Ám Giả theo dõi, cô ấy đã liên hệ với tôi, hợp lực đặt bẫy dùng thuốc, không cần tốn nhiều công sức, một lưới bắt hết đám Hắc Ám Giả lén lút chui vào Hải Dương! Công lao vô cùng lớn!"


"..."


Tả Phong Hàn mặt mũi xám xịt, nghĩ thầm đây là do Mễ Quả Quả làm ra sao? Nếu tôi tin lời anh thì đúng là não tôi bị nước vào rồi!


Có điều, rõ ràng bây giờ, Tả Phong Hàn có tin hay không cũng đã chẳng còn cách nào ngăn cản mọi chuyện tiến triển được nữa.


Sư Hoàng Minh nghe Trần Hạo nói xong, là người đầu tiên hiểu ra, cười tủm tỉm nhìn về phía Mễ Quả Quả: "Tiểu Mễ, làm tốt lắm! Rất xuất sắc! Lần này tùy cơ ứng biến rất hoàn mỹ! Quay về tôi sẽ khen thưởng tiểu đội!"


Giờ phút này Mễ Quả Quả cũng đã suy nghĩ cẩn thận Trần Hạo đang muốn ghi công cho cô ấy ở trong Bá Đồ: "Anh Sư, những điều này đều là việc tôi nên làm!"


Tả Phong Hàn định chất vấn, Trần Hạo dứt khoát lên tiếng không cho anh ta cơ hội: "Đương nhiên, Chiến Cuồng cũng đáng được khen ngợi, hiệu suất của công tác tình báo này rất sắc bén, chuyện vừa giải quyết xong thì các anh đã đến rồi! Lợi hại, rất lợi hại!"


"Anh có ý gì hả?", Tả Phong Hàn nghe thấy ý tứ sâu xa trong lời nói của anh.


Trần Hạo hừ lạnh: "Có ý gì chứ? Đương nhiên là nghi ngờ Chiến Cuồng các anh, nghe thấy mà không nhận ra à?"


Tả Phong Hàn giận đến mức giậm chân, anh ta còn chưa nghi ngờ Mễ Quả Quả không có năng lực giải quyết chuyện này đấy! Thế mà lại bị Trần Hạo nghi ngờ trước.


"Anh nghi ngờ Chiến Cuồng sao? Anh có tư cách gì? Anh là cái thá gì?"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK