Mục lục
Anh chồng khờ - Trần Hạo
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Được thôi!”, Nhạc Tín cười nho nhã, sao cậu ta có thể không nhận ra Tiêu Thúy Lan đang cố ý lôi kéo làm quen chứ?


“Khối tử liệu này được làm giả sơn liệu nhưng chất ngọc không tồi, đáng tiếc giá thị trường không quá cao! Khối này là tử liệu bằng da, là ngọc mới, còn khối này…”



Nhạc Tín vừa đi vừa chậm rãi nói về các viên ngọc trên quầy, trông hệt như một chuyên gia.


Trần Hạo ở một bên thầm cười nhạo trong lòng, trong những viên ngọc mà Nhạc Tín xem qua vừa nãy có hai loại nói sai rồi.


Đương nhiên, những điều này chẳng liên quan gì đến Trần Hạo, anh đến để mua ngọc.


Nhưng mà trên đời lại có những chuyện rất trùng hợp.


Trần Hạo vòng vo một hồi lâu vẫn chẳng tìm được một viên cổ ngọc nào thích hợp, nhưng Nhạc Tín tùy tiện cầm một khối lại là cực phẩm mà anh muốn tìm.





“Khối ngọc này càng kỳ quái hơn, bà xem có dấu vết bị đánh bóng xung quanh này? Chẳng khác nào hàng nhái!”


Nhạc Tín cầm lấy khối ngọc, xem xét một phen sau đó buông tay, ánh mắt rất khinh thường.


“Cậu Nhạc thật có mắt nhìn, may mắn cậu không tham gia con đường kiếm cơm này, nếu không sợ là Thái Cổ chúng tôi cũng chẳng còn cơm mà ăn!”, Cổ Điền vuốt mông ngựa, muốn bao nhiêu nịnh nọt thì có bấy nhiêu nịnh nọt.


Tiêu Thúy Lan cũng đầy vẻ nịnh bợ: “Cậu Nhạc vừa đẹp trai lại vừa nhiều tiền, danh tiếng rộng rãi, chính là rồng trong biển người!”, nói đến đây bà ta đi sát vào Nhạc Tín nhỏ giọng nói: “Cậu có thể nhìn trúng đứa cháu ngốc nhà tôi thật sự là phúc đức tám đời của con bé!”


Nhạc Tín nghe vậy, nụ cười càng thêm kiêu ngạo, tưởng tượng đến chẳng mấy chốc nữa cậu ta sẽ được nhìn thấy người phụ nữ Tiêu Nhất Phi quyến rũ kia, sau đó biến cô ấy thành của mình.


Ngay lúc Nhạc Tín đang đắc ý vô cùng thì cách đó không xa truyền đến một giọng nói.


“Khối ngọc này không tệ, đã có vài năm tuổi rồi, tôi muốn nó, bao nhiêu tiền?”


“Anh thật tinh mắt, khối này chính là ngọc cổ, một trăm tám mươi ngàn!”


Nghe cuộc đối thoại này, Nhạc Tín nhịn không được đưa mắt sang nhìn thử, vừa đúng lúc thấy Trần Hạo muốn mua khối ngọc cổ cậu ta vừa mới xem qua.


Nhạc Tín khẽ nhíu mày, thầm nghĩ rằng mình đã nói rõ ràng như vậy rồi sao vẫn còn mua? Đầu óc bị úng nước sao?


Tiêu Thúy Lan bắt gặp Trần Hạo, sắc mặt đột nhiên khó coi.


Sao lại đụng trúng cậu ta ở đây? Chẳng lẽ cậu ta theo dõi mình ư? Muốn lấy lòng người cô này chắc?


Không được, dù thế nào cũng không thể để cho tên chết tiệt này phá hỏng chuyện tốt của Tiêu Nhất Phi và Nhạc Tín được.


Trong đầu lóe lên vài thứ, Tiêu Thúy Lan nói nhỏ bên tai Nhạc Tín: “Cậu Nhạc, không phải vừa nãy trên đường đến tôi nói có người cóc ghẻ mà đòi ăn thịt thiên nga nhớ không? Chính là thằng nhóc này!”


Nhạc Tín nghe vậy thì sửng sốt, cảm thấy việc này có phải quá trùng hợp rồi không?


Vốn dĩ cậu ta chẳng muốn quản đến sống chết của Trần Hạo, nhưng mà nghe được những lời này thì bước qua.


“Anh bạn, con đường chơi ngọc này rất thâm sâu, chỉ một trăm tám mươi ngàn đã muốn mua ngọc cổ sao? Không phải anh có chút ngu ngốc à? Không hiểu biết sẽ rất có hại”, Nhạc Tín mỉm cười tiến lên nói.


Nghe vậy Trần Hạo sửng sốt, đưa mắt nhìn thấy Nhạc Tín cùng với vẻ mặt xem kịch của Tiêu Thúy Lan và Cổ Điền: “Mua ngọc vốn là dựa vào duyên phận, thích thì nó chính là báu vật! Chẳng liên quan gì đến ngu xuẩn hay không”.


Nhạc Tín đá phải cái đinh sắt, sau khi sửng sốt thì nở nụ cười nghiền ngẫm.


Tiêu Thúy Lan tiến lên phía trước nói: “Bớt giả vờ đi, cậu chỉ phá có một trang A4 mà thôi, cái gì mà dựa vào duyên phận chứ, nói dễ nghe vậy là muốn dát vàng lên mặt mình à, rõ ràng là mua phải loại hàng hóa rẻ tiền!”


Bị Tiêu Thúy Lan tiến lên “lật tẩy”, Trần Hạo cũng không giận, cười nói: “Hình như bà rất hiểu tôi thì phải! Bà là ai vậy?”


Tiêu Thúy Lan bị Trần Hạo tặng cho một câu tức đến mức muốn mắng người.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK