Mục lục
Anh chồng khờ - Trần Hạo
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Năm đó khi anh ta còn ở trong đội ngũ chiến đấu đặc biệt, huấn luyện viên cũng không mạnh đến mức này đâu!


Khi trong đầu vệ sĩ còn đang suy nghĩ chuyện này, Trần Hạo đã đi đến trước mặt anh ta, cánh tay vung lên thật cao, sau đó tát một cái thật hung dữ lên mặt anh ta, tát đến mức anh ta văng ra đập vào vách tường, hai mắt tối sầm hôn mê luôn.



Sau đó Trần Hạo lại cười tủm tỉm kéo ghế dựa ra, ngồi xuống trước mặt Hoàng Tử Hủ và Chu Trị Bình giờ phút này đã hoàn toàn bối rối.


Hai người nhìn Trần Hạo, ánh mắt phức tạp, có phẫn nộ có sợ hãi!


"Tôi cảnh cáo cậu, chúng tôi chính là quan chức của chính phủ..."


Bốp! Trần Hạo lại thuận tay tát một cái, tát cho Chu Trị Bình đang kêu gào kia mê man luôn.


"Không bảo ông nói chuyện, câm miệng!", Trần Hạo nhìn cũng không thèm nhìn Chu Trị Bình, nói.





"Cậu..."


Bốp! Chu Trị Bình theo bản năng định cãi lại, kết quả cái bạt tai của Trần Hạo lại giáng xuống không nể tình chút nào.


Gương mặt già nua của Chu Trị Bình nhất thời bị đánh đến đỏ bừng sưng tấy.


Ánh mắt Trần Hạo nhìn về phía Hoàng Tử Hủ: "Thật ra ban đầu chuyện này chẳng có chút liên quan gì đến ông hết, tôi không hiểu, ông Hoàng, tại sao ông lại muốn lội xuống vũng nước đục này! Ông cảm thấy mình chắc chắn ăn được nhà họ Bạch rồi sao?"


Hoàng Tử Hủ giận dữ không kiềm chế được, trong mắt tràn đầy sự tàn nhẫn: "Cậu có biết mình đang làm gì không?"


Trần Hạo thản nhiên nói: "Đương nhiên biết rõ, không phải là đánh một con chó thôi sao? Ông nhất định phải lội xuống vũng nước đục này, tôi cũng không ngăn cản nữa! Chỉ nói đến thế thôi!"


Lúc này Chu Trị Bình mới lấy lại hơi thở, nhìn chằm chằm Trần Hạo: "Cậu cả gan làm loạn, ngay cả quan chức chính phủ mà cũng dám đánh, cậu là đồ không biết sống chết, sẽ có lúc cậu phải cầu xin tôi!"


"Thôi đi, nếu không phải nể tình nhà họ Chu các ông còn có chút tình cảm hương hỏa, tôi mới mắt nhắm mắt mở vẫn luôn không đụng đến ông, hôm nay, nếu ông đã muốn tự đâm đầu vào chỗ chết, vậy chúng ta chơi đùa một chút, xem xem đến lúc đó rốt cuộc là ai phải cầu xin ai!", Trần Hạo thản nhiên nói.


"Thật sự quá to gan lớn mật..."


Trần Hạo cười tủm tỉm trực tiếp cắt ngang Hoàng Tử Hủ còn định nói tiếp: "Tôi đề nghị các ông cút ngay bây giờ đi! Nếu không, tôi sẽ làm cho các ông phải bò ra ngoài đấy!"


Chu Trị Bình tức phát điên, vẫn còn định nói tiếp, nhưng vệ sĩ từ dưới đất bò dậy đã vội vàng lôi kéo ép buộc Chu Trị Bình ra ngoài.


Người khác không biết Trần Hạo trâu bò đến mức nào, nhưng vừa nãy bọn họ đã được cảm nhận rõ ràng rồi.


Người mạnh mẽ đến mức độ này, muốn bóp chết bọn họ cũng giống như một trò chơi vậy.


Chu Trị Bình còn định vờ vịt mạnh miệng, trong mắt vệ sĩ, hành động này của ông ta chẳng khác gì là điếc không sợ súng.


Trần Hạo đứng dậy cười tủm tỉm rời đi.


"Hai vị, hẹn gặp lại... Không, tốt nhất là đừng gặp lại nữa, nếu còn gặp lại, các ông sẽ rất hối hận đấy!"


Để lại một câu nói kiêu ngạo, Trần Hạo nghênh ngang rời đi.


Anh nhanh chóng ra khỏi sân bay, bắt một chiếc xe taxi mang theo hành lý quay về Bạch Thị.


Khi Trần Hạo về đến Bạch Thị đã là nửa tiếng sau rồi.


Anh kéo hành lý đi thẳng đến phòng làm việc của chủ tịch.


Vừa mới đi đến cửa, Trần Hạo đã nhìn thấy Bạch Phi Nhi đang vòng tay ngang ngực đứng ở bên cạnh cửa sổ sát đất, đang quan sát phong cảnh Hải Dương bên ngoài cửa sổ, giữa hai lông mày loáng thoáng có vẻ không thoải mái, tâm trạng dường như không được dễ chịu cho lắm.


Trần Hạo đặt hành lý xuống, chậm rãi đi đến sau lưng Bạch Phi Nhi, liếc mắt đã nhìn thấy trên bàn đặt hợp đồng chuyển nhượng hạng mục IT và nguồn năng lượng mới, làm sao còn không biết Bạch Phi Nhi đang phiền muộn chuyện gì chứ.


"Nghĩ gì vậy?", Trần Hạo nói.


Lúc này Bạch Phi Nhi mới bị câu nói của Trần Hạo làm cho giật mình, tỉnh dậy từ trong suy nghĩ: "Không có gì!"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK