Mục lục
Anh chồng khờ - Trần Hạo
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Tôi tới rồi, thả anh em của tôi ra đi chứ?", Giang Chiến Thiên nói.


Giang Chiến Thiên vừa nói xong, Hàn Phong và Cao Uy đều muốn tìm một cái lỗ để chui vào.


Bọn họ phản bội Giang Chiến Thiên, bán đứng anh ta, nhưng Giang Chiến Thiên còn tới đây một mình để cứu bọn họ!



Hai người liếc nhau, trong lòng đều cảm thấy đắng chát, nhưng vì mạng sống, bọn họ không thể không đưa ra lựa chọn!


"Được! Vậy thì thả bọn họ ra!", Diêm Chí Hằng nói.


Nhận được mệnh lệnh, đám đàn em Thiết Kỵ và Chiến Ưng đang vây quanh liền thả hai người ra.


"Hai người đi đi, hôm nay Giang Chiến Thiên tôi là hổ xuống đồng bằng, tôi không oán trách ai, là chính tôi lựa chọn con đường này, nhưng hai người đi cùng tôi, đồng ý làm anh em của tôi, tôi rất biết ơn, tôi thua thì một mình tôi trả nợ, sau này hai người hãy tìm một công việc đàng hoàng, đừng ở thế giới ngầm này nữa!"


Giang Chiến Thiên nhìn hai người một chút, ánh mắt kiên định đi đến chỗ Diêm Chí Hằng và Tiêu Vân Kỳ ở giữa sân.


Nhưng anh ta lại không ngờ rằng, lúc mình đi qua hai tên đàn em, Hàn Phong bỗng nhiên ra tay, đâm thẳng một con dao nhọn vào phía sau Giang Chiến Thiên.





Lần đánh lén này đã vượt qua dự đoán của Giang Chiến Thiên, anh ta nhận được tin tức là hai người đã chống đỡ đến cùng, cuối cùng mới bị bắt, nhưng không nghĩ rằng hai người lại phản bội!


Lúc này Giang Chiến Thiên không hề có chút chuẩn bị nào, lúc anh ta nhìn thấy Hàn Phong cầm dao đâm về phía mình, trong lòng ngoại trừ kinh ngạc thì còn có cả buồn bã.


Tất cả đều đã được đám người Diêm Chí Hằng tính toán kỹ từ trước, bọn họ biết Giang Chiến Thiên rất mạnh, cho nên đã tỉ mỉ luyện tập về khoảng cách và cả vị trí di chuyển của hai người một lần.


Sau khi Giang Chiến Thiên thấy thế liền vọt về phía trước, muốn làm giảm lực sát thương của Hàn Phong đang đánh lén xuống!


Lúc này, Cao Uy cũng lao về phía Giang Chiến Thiên, trên mặt tràn đầy vẻ lo lắng.


"Đại ca cẩn thận. .





Cao Uy dùng lưng ngăn cản lưỡi đao của Hàn Phong, vẻ mặt thấy chết không sờn.


Trong lòng Giang Chiến Thiên rất ấm áp, cảm thấy mình coi trọng tình nghĩa là không sai, dù sao vẫn còn có người giống như anh ta.


Nhưng suy nghĩ này vừa mới hiện ra trong đầu có một giây, Giang Chiến Thiên đã cảm giác được phần bụng tê rần.


Sau khi Cao Uy đâm xong thì nhanh chóng rút lui: "Đại ca, đừng trách tôi, chúng tôi cũng muốn sống!"


Giang Chiến Thiên hoảng sợ nhìn hai người, trong mắt toàn là vẻ không thể tin được, còn có cả đau đớn và tức giận!


Bây giờ anh ta mới hiểu được tất cả đều là cái bẫy, chắc hẳn thế lực của mình đã bị tan rã trước khi anh ta trở về rồi.


Diêm Chí Hằng cười lạnh nói: "Giang Chiến Thiên, anh có ngốc không? Anh thật sự cho rằng chúng tôi tới để nói chuyện tử tế với anh sao? Bây giờ anh đã không còn cái gì nữa, anh có tư cách gì để nói chuyện với chúng tôi? Còn tới làm anh hùng? Rất nghĩa khí đúng không? Đây chính là kết quả nghĩa khí của anh đó, ngu ngốc!"


Tiêu Vân Kỳ nói: "Giang Chiến Thiên, tôi rất bội phục anh, anh đúng là can đảm, tình hình như thế mà anh còn dám đến! Đáng tiếc anh đã đến đường cùng rồi! Cho anh một cơ hội, tự sát đi! Để chúng tôi đỡ phải ra tay!"


Giang Chiến Thiên ôm lấy bụng mình, máu tươi chảy xuống ồ ạt.


Cao Uy nói: "Giang Chiến Thiên, anh vẫn luôn có tình có nghĩa, để các anh em khác có thể sống sót, anh hãy tự sát đi!"


Hàn Phong cũng nói theo: "Nhanh lên, để chúng tôi đỡ phải ra tay, bây giờ anh đã bị thương, trong rừng còn có không ít người đang ẩn nấp, anh không còn đường sống đâu, hãy làm người tốt đến cùng đi! Nể tình anh đã từng là đại ca của chúng tôi, cũng đối xử với chúng tôi không tệ, anh hãy tự sát đi!"


"Tự sát..."


"Tự sát..."


Một đám người xung quanh đều thi nhau rống lên, lúc này kể cả hai người đã từng là anh em của Giang Chiến Thiên đều hy vọng anh ta chết, chết nhanh lên, đừng làm liên luỵ đến bọn họ!


Giang Chiến Thiên buồn bã cười một tiếng, đang muốn nói cái gì, bỗng nhiên một bóng người xuất hiện ở cửa.


"Ôi trời! Đúng là một đám lâu la! Dù sao La Thành cũng là một thành phố, thế giới ngầm lại có mấy tên cặn bã như vậy sao? Chó nhà cặn bã gì đó cũng có thể nhảy tới nhảy lui y như châu chấu! Đúng là cạn lời!"


Câu nói này vừa vang lên, tất cả mọi người đều ngơ ngác, Tiêu Vân Kỳ và Diêm Chí Hằng trong phòng khách thì quay sang nhìn nhau!


Nơi này đã bị người của bọn họ bao vây chặt chẽ lắm rồi!


Bên ngoài có vô số trạm gác, bọn họ đã ra lệnh, ngoại trừ Giang Chiến Thiên ra thì không được cho phép ai vào đây!


Tên này đến đây kiểu gì? Còn có dáng vẻ ung dung thản nhiên như không có việc gì thế kia?


Sự kinh ngạc của đám người này còn không bằng Giang Chiến Thiên!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK