Mục lục
Anh chồng khờ - Trần Hạo
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Mà cho đến lúc này Hứa Ninh vẫn còn không dám tin, bán tín bán nghi hỏi: “Anh thật sự đầu tư?”


Anh gật đầu cười nhẹ, không thèm nhìn tất cả mọi người đang trào phúng ở bên cạnh, mà chỉ hỏi Hứa Ninh: “Sao thế, tôi có lòng tin đầu tư, anh lại không có lòng tin với mình sao?”



“Tôi có!”, Hứa Ninh nghiêm mặt nói.


Trần Hạo hơi cất giọng, giọng nói lấn át cả những tiếng ồn ào ở xung quanh, có vẻ như đang cố ý làm trái lại những người khác vậy: “Tôi không chỉ đầu tư cho anh, hơn nữa tôi còn đại diện cho sở nghiên cứu Cửu Khúc chia cổ phần cho anh! Sau này nếu như thành quả nghiên cứu của anh biến thành sản phẩm, Cửu Khúc chiếm 51%, mà anh và bạn bè nghiên cứu của anh, có thể chiếm được 49%!”


Anh vừa nói xong, không chỉ có Hứa Ninh kinh ngạc, mà người bên ngoài cũng đều sợ ngây người.


Trần Hạo phân chia như thế, có thể nói là chưa từng có trong giới nghiên cứu y dược, cho dù là đội ngũ nghiên cứu giỏi nhất, bình thường nhà tư sản cũng chỉ chia cho ba bảy, mà Trần Hạo vừa há mồm đã cho một nửa, đủ thấy anh rất hào phóng.





Nhưng mà mặc dù đám người đều cảm thấy Trần Hạo rất hào phóng, nhưng lại hào phóng cho một người trẻ tuổi như Hứa Ninh, còn dành cho một dự án không thể thành công được, người bên ngoài lại cảm thấy anh có chút ngốc.


Trần Hạo không đợi anh ấy đáp lời, lại nói tiếp: “Tôi vẫn cho rằng, nhà nghiên cứu là những người đáng ngưỡng mộ nhất cũng là đáng kính nhất, cũng nên được hưởng thành quả nghiên cứu nhất, trong lòng tôi suy nghĩ, chúng ta chia đều thành quả mới đúng, chỉ là làm đầu tư buôn bán, tôi cần một chút quyền khống chế, cho nên là 51%!”


Hứa Ninh vừa kinh ngạc vừa hưng phấn, cảm thấy không thể tưởng tượng nổi, nhưng anh ấy không có suy nghĩ sinh động giống như người bình thường, sẽ không nghi ngờ đằng sau việc đầu tư này có mục đích gì khác không, mà chỉ nhìn Trần Hạo hỏi: “Tôi có thể hỏi anh một chút không, vì sao anh lại lựa chọn đầu tư cho một người trẻ tuổi nhìn qua không đáng tin cậy như tôi?”


Trần Hạo cười một tiếng: “Đừng tự coi nhẹ mình, tuổi trẻ không có nghĩa là không có bản lĩnh, tôi tán thưởng cách suy nghĩ của anh, tán thưởng tầm mắt không gò bó của anh, càng tán thưởng anh không bị bảo sao hay vậy, người khác nói không thể, đó là người khác không dám nghĩ, anh dám nghĩ dám làm dám thử, vì sao tôi lại không đầu tư?”


Tiêu Nhất Phi ở bên cạnh nghe được lời này của Trần Hạo, trong mắt hiện ra điều khác thường lần nữa.


Không phải cô ấy cũng từng có lúc giống như Hứa Ninh sao?


Đổi lại là người bên ngoài, ai dám dễ dàng đưa một tỷ đô la Mỹ cho một người không có tên tuổi gì như cô, thậm chí ngay cả xưởng thuốc cũng không có, chỉ có một phương thuốc đã rách nát?


Nếu như không phải Trần Hạo có mắt nhìn người! Thì sao có thể có Cửu Khúc và Tiêu Nhất Phi bây giờ chứ?


Hồng Bình cười lạnh châm chọc: “Anh làm như thế là đầu tư sao? Tôi thấy anh có nhiều tiền nên mang đi đốt!”


Phương Minh cũng xem thường: “Nhà nghiên cứu ngốc, người đầu tư càng ngốc, cũng hay, cùng nhau ngốc đi!”


Người bên ngoài nghe được hai người có tên tuổi nhất ở đây đánh giá như thế, lập tức xoay theo chiều gió, ồn ào ầm ĩ nói đủ lời lẽ chế giễu Cửu Khúc không hiểu, xem thường nhà giàu mới nổi có tiền bốc đồng.


Trần Hạo làm lơ người bên cạnh, chỉ bảo Tiêu Nhất Phi ký hợp đồng với Hứa Ninh.


Mãi đến lúc Hứa Ninh ký tên lên trên hợp đồng, vẫn còn cảm thấy mình đang nằm mơ!


Phương Minh thấy Trần Hạo và Hứa Ninh ký tên, thì càng cười không kiêng nể gì cả: “Một người ngoài nghề chạy tới giới thuốc để cướp miếng ăn, nhất định sẽ chết rất thảm!”


Nghe ông ta đánh giá, cho dù người bên ngoài có đồng ý hay không, thì đều thi nhau phụ họa cười mỉa mai, chỗ này cứ như là một rạp hài kịch, mà Trần Hạo và Hứa Ninh lại là người đang diễn trên sân khấu.


Lúc mọi người ở đây đang ra sức giễu cợt hai người, một người đàn ông mặc Âu phục giày da, mồ hôi dầm dề vội vàng chạy từ cửa vào.


Người này vừa vào đã giữ chặt người gần nhất, hỏi: “Ai là Hứa Ninh?”


Nghe như thế, người bị hỏi cười ha ha, đưa tay chỉ vào Hứa Ninh lúc này đang ở trong vòng vây đàm phán.


Người tới cũng mặc kệ những người khác có thái độ gì, trên trán đầm đìa mồ hôi, vội vã tiến lên, sau khi đến trước mặt anh ấy thì khách khí đưa tay ra bắt tay: “Cậu là cậu Hứa Ninh sao? Xin chào, tôi là Takeda của Dược phẩm Takeda. Tôi đại diện cho công ty Takeda đến để nói chuyện hợp tác với cậu!”


Takeda vừa nói hết lời, phía dưới lập tức yên tĩnh hẳn lại.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK