Mục lục
Anh chồng khờ - Trần Hạo
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lúc này sắc mặt của Takeda cực kì âm trầm, ông ta không ngờ rằng ở nước Hoa lại có người con mắt tinh tường, cướp mất người và nghiên cứu mà bọn họ coi trọng, liền âm thầm ghi nhớ cái tên Cửu Khúc này ở trong lòng.


Hồng Bình thì vô cùng tức giận: “Giả vờ giả vịt cái gì chứ! Cho dù nghiên cứu này có thể thực hiện được, chỉ với một chút năng lực của Cửu Khúc thì có thể làm ra cái gì? Nghiên cứu phát minh ra thuốc cần rất nhiều tiền...”



Phương Minh cười lạnh: “Không cần so đo với loại tiểu nhân đắc chí này, chẳng mấy chốc bọn họ sẽ biết ai mới là bên thắng! Chúng ta chỉ cần làm tốt dự án của mình là được rồi, về phần bọn họ, chúng ta cứ lẳng lặng nhìn bọn họ chết như thế nào đi!”


"Hừ!”, lúc Hồng Bình đang cười lạnh, điện thoại bỗng nhiên kêu lên.


Sau khi kết nối, bên trong liền truyền đến giọng nói gấp gáp của cấp trên anh ta: “Hồng Bình! Cậu đã ký hợp đồng với dự án về tim mạch của Phương Minh chưa? Nếu chưa thì nhanh chóng dừng lại đi! Dự án này có vấn đề!”


Nghe nói như thế, Hồng Bình lập tức trợn tròn mắt, ngây người ra.





Người trong điện thoại thấy nửa ngày mà Hồng Bình vẫn không đáp lời thì biết chắc chắn là đã ký rồi, thở dài một tiếng.


"Có chuyện gì xảy ra thế?”, sau một lúc lâu, Hồng Bình mới phản ứng được, liền hỏi thăm.


"Đối thủ cạnh tranh của chúng ta vẫn luôn âm thầm nghiên cứu dự án này, mấy ngày trước thí nghiệm của bọn họ đã lấy được tiến triển quan trọng, sau đó thông qua quan hệ của mình, chỉ trong thời gian nửa ngày hôm qua ngắn ngủi, bọn họ đã đăng ký độc quyền tất cả những kỹ thuật có thể đăng ký được trên khắp các nước rồi, chúng ta đã chậm...”


Nghe nói như thế, trong mắt anh ta đều là lửa giận, hung dữ nhìn về phía Phương Minh.


Ông ta thấy Hồng Bình có phản ứng lớn như vậy, không hiểu lắm, hỏi: “Chuyện gì xảy ra thế?”


"Kỹ thuật của ông là có một không hai thật sao?”, Hồng Bình giận dữ hỏi.


"Đúng vậy? Không ai nhanh hơn chúng ta cả!”, Phương Minh nói.


"Không ai cái rắm ấy, tập đoàn Carl Rosen đã đăng kí kỹ thuật này trước rồi, hơn nữa còn đăng kí trên phạm vi toàn cầu, bây giờ thị trường mà chúng ta có thể sử dụng đã bị mất! Kỹ thuật có một không hai? Có một không hai cái đầu ông ấy!”, Hồng Bình giận dữ mắng.


Phương Minh cũng kinh ngạc đến ngây người, cảm thấy không thể tưởng tượng nổi, ông ta vừa sợ hãi vừa nghĩ đến một chuyện khác, việc đầu tư đã đến tay này là không thể trả được, ông ta đã không ít tiền vào việc nghiên cứu, cứ để Sâm Kỳ làm kẻ coi tiền như rác đi!


"Những điều mà cậu nói, tôi sẽ trở về điều tra kỹ càng, nhưng tôi phải cảnh cáo trước, bên trên hợp đồng đầu tư hợp tác đã viết rất rõ ràng, cho dù có thể lấy được độc quyền hay không, phòng thí nghiệm của chúng tôi cũng sẽ không trả lại số tiền đó!”


"Mẹ nó ông dám lừa Sâm Kỳ? Bên trên hợp đồng hợp tác viết rõ là kỹ thuật có một không hai, đây mà là có một không hai sao, ông cứ thử không trả lại xem...”


Hai người trước đó còn đứng cùng một chiến hào, lại trở mặt như vậy.


Lúc này người bên ngoài cũng đều quay sang nhìn nhau, không hẹn mà cùng nhớ tới câu thối không ngửi được của Trần Hạo lúc trước.


Mà lúc này, anh đã dẫn Tiêu Nhất Phi và Hứa Ninh đến bãi đỗ xe.


Vừa tới bên cạnh xe, điện thoại của Trần Hạo liền vang lên, nhìn thấy tên người gọi, anh liền đi sang bên cạnh nhận điện thoại.


Sau khi kết nối, trong điện thoại truyền đến giọng nói của Lý Vân Dương.


"Như thế nào, đã nghiền không?”, Lý Vân Dương cười hỏi.


"Tên nhóc này, vẫn quái gở như thế, làm sao cậu biết Sâm Kỳ chuẩn bị ra tay cướp dự án của Phương Minh?”, Trần Hạo cười hỏi.


Hoá ra, sở dĩ anh bác bỏ hứng thú của Tiêu Nhất Phi đối với dự án của Phương Minh, là bởi vì lúc anh đến đã nhận được tin tức của Lý Vân Dương, nói nghiên cứu của Phương Minh đã nằm trên tay bọn họ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK