Mục lục
Anh chồng khờ - Trần Hạo
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Giang Ngạo Tuyết sợ ngây người: “Không thể nào, mỗi một sản phẩm của Diệc Hiên chúng tôi đều có ghi chép xuất nhập hàng rõ ràng, tuyệt đối không có khả năng có đồ trộm cắp được!”


Cảnh sát cười lạnh lắc lắc đồ trên tay: “Vậy đây là cái gì?”



Chu Ngọc Hành cười ha ha, nói: “Lấy được cả vật chứng rồi, cô còn nói gì được nữa, niêm phong đi!”


Giang Ngạo Tuyết thấy cảnh sát cầm giấy niêm phong muốn niêm phong cửa hàng lại, liền kéo Trần Hạo: “Anh nghĩ cách đi, nếu như Diệc Hiên bị niêm phong, dòng chảy tài chính của Bạch thị sẽ gặp vấn đề nghiêm trọng hơn! Không phải anh nói có biện pháp giải quyết sao? Còn chờ cái gì nữa?”


Trần Hạo cười tủm tỉm nói: “Đương nhiên, tôi đã lừa cô bao giờ đâu, cô cứ nhìn đi!”


Sau khi nói xong, Trần Hạo liền thay đổi lại vẻ mặt giận dữ, vọt tới trước mặt Chu Ngọc Hành, túm lấy cổ áo của anh ta.





“Chu Ngọc Hành, tên khốn nạn này, Bạch thị không cho anh cổ phần, anh lại dẫn người ta đến Bạch thị quấy rối, anh làm như vậy mà lương tâm không đau sao?”


Anh ta sững sờ, không ngờ được Trần Hạo lại phản ứng như vậy, cười lạnh: “Buông tay anh ra! Nếu không tôi sẽ tố cáo anh đấy!”


Tào Nghĩa Phong thì đứng ở bên cạnh xem kịch, trên mặt đầy vẻ cười trên nỗi đau của người khác, nghĩ thầm, khốn nạn, ai bảo cứ thích thể hiện khắp nơi rồi trêu chọc người ta, lúc này xui xẻo chưa? Đáng đời!


Mà khách hàng bên trong Diệc Hiên đột nhiên thấy có người đến muốn niêm phong cửa hàng, còn nói sản phẩm của Diệc Hiên là đồ trộm cắp, liền nghị luận ầm ĩ.


Ngọc của Diệc Hiên vừa có giá rẻ lại có tính chất tốt, đặc biệt là series hào quang Đức Phật rất đắt hàng, là sản phẩm nổi bật, vẫn luôn có danh tiếng rất tốt, sao lại là đồ trộm cắp được?


Chu Ngọc Hành hoàn toàn không quan tâm đến người bên ngoài nghị luận, thấy Trần Hạo còn không buông tay, đang chuẩn bị lên tiếng thể hiện mình.


Kết quả, Trần Hạo lại đấm một cú lên trên mắt anh ta, trong phút chốc, con mắt của Chu Ngọc Hành đã bầm tím lại!


Anh ta bị đánh, xung quanh liền hỗn loạn hẳn lên, mấy tên cảnh sát vội vàng chạy ra ngăn cản, nhưng sao có thể ngăn được Trần Hạo, ai nấy cũng đều bị anh làm cho chóng hết cả mặt.


Chu Ngọc Hành liền chớp lấy cơ hội này, vừa rút lui vừa mắng mỏ.


Mấy người kia còn chưa kịp bao vây lấy Trần Hạo, anh đã lao đến trước mặt Chu Ngọc Hành như một làn khói rồi.


Bốp một tiếng, một con mắt khác của anh ta cũng bị Trần Hạo đập trúng, hai bên lập tức đối xứng, trở thành gấu trúc thực thụ!


Chu Ngọc Hành lên cơn giận dữ, đâu còn nhịn được, lập tức vung mạnh nắm đấm về phía anh, chẳng hiểu sao hai lần trước đó đều phải quỳ trước anh rồi, hôm nay lại bị Trần Hạo đánh trước mặt mọi người, sao cậu ấm này có thể nhịn được cơn tức đó?


Lúc anh ta sắp bắt được Trần Hạo, Chu Ngọc Hành liền tung ra một cú đấm rất mạnh, cứ như một giây sau sẽ giáng lên trên mặt anh vậy, kết quả Trần Hạo lại nghiêng người sang một bên, bốp một tiếng, nắm đấm đã trúng đích, chỉ là không đánh trúng anh, mà đánh vào trên mặt Tào Nghĩa Phong vẫn đang cười trên nỗi đau của người khác.


Ngay sau đó, Tào Nghĩa Phong đau đớn bụm mặt ngồi xuống.


“Mẹ nó anh dám đánh tôi?”, anh ta giận dữ gào lên.


“Cút đi... Con mẹ nó anh là cái thá gì... Còn ngăn cản nữa là tôi đánh cả anh đấy!”


Bốp! Chu Ngọc Hành căn bản không hề biết phải trái, lại tung ra một cú đấm nữa.


Tào Nghĩa Phong tránh được, cũng nổi giận


“Mẹ kiếp, anh có biết tôi là ai không?”


Tào Nghĩa Phong giận dữ tránh khỏi nắm đấm của Chu Ngọc Hành, sau đó liền túm lấy cánh tay của anh ta, hai người xông vào đánh nhau tại chỗ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK