Mục lục
Anh chồng khờ - Trần Hạo
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nhưng ngại Nhạc Tín còn ở bên cạnh chỉ có thể nhẫn nhịn không phát tác.


Trước không bàn đến chuyện Trần Hạo cóc ghẻ đòi ăn thịt thiên nga đánh chủ ý lên người Tiêu Nhất Phi, ảnh hưởng kế hoạch bà ta đến Hải Dương. Bà ta cực kì không thích Trần Hạo, càng đừng nói là lúc trước cậu ta từng cố ý dừng xe giễu cợt bà ta.



Trong mắt Tiêu Thúy Lan, loại người như Trần Hạo nên bị Nhạc Tín giẫm đạp như cát bụi.


Trong cảm nhận của bà ta, Trần Hạo chẳng có nổi tư cách nói chuyện với Nhạc Tín.


Sao Tiêu Thúy Lan có thể quen biết Trần Hạo cơ chứ?


“Giả bộ cái gì? Tôi cảnh cáo cậu, Nhất Phi nhà tôi vô cùng ưu tú, không phải người mà cái loại nghèo kiết xác như cậu có thể nhớ thương, cũng không biết đổ ra một bãi nước tiểu rồi tự soi lại chính mình xem!”


Trần Hạo cười nhạt, lười cùng cái người đàn bà điên này nói lời vô nghĩa, quay đầu nhìn về phía người phục vụ đang tiếp đãi anh: “Đây là thẻ của tôi, cầm thanh toán đi, giúp tôi gói lại khối ngọc này, tôi mua.”





Người phục vụ đi rồi, Nhạc Tín trêu chọc: “Thật ra tôi chỉ có ý tốt, vốn định nói cho anh biết khối ngọc này chẳng đáng giá tám mươi ngàn, kết quả nói anh cũng chẳng nghe!”


Cổ Điền đứng ở bên cạnh phụ họa châm biếm: “Cậu Nhạc giải thích cùng người như thế làm gì chứ, anh ta biết thế nào gọi là ngọc à?”


Trần Hạo liếc mắt nhìn ba người: “Thần kinh!”


Sau khi nói xong, anh dời mắt đi chẳng thèm nhìn đến ba người họ nữa.


Ánh mắt Nhạc Tín lóe lên tia sắc bén, lớn thế này rồi còn chưa có người nào dám kiêu ngạo như vậy trước mặt cậu ta. Huống chi người này còn là người nhớ thương Tiêu Nhất Phi, không dạy cho Trần Hạo một bài học thì Nhạc Tín anh là đồ đần à?


Nghĩ vậy Nhạc Tín mỉm cười xúi giục: “Cổ Điền, xem ra có người chẳng biết lớn nhỏ là gì”.


Cổ Điền cười ha ha: “Đúng là như vậy rồi, xem ra phải để cho con kiến nhỏ kia biết mình nặng mấy phân mấy lượng”.


Tiêu Thúy Lan nói: “Cậu Cổ nói đúng, loại hạ đẳng này nên bị dạy dỗ cho tốt, hơn nữa người này cũng chẳng tốt đẹp gì. Mỗi lần thấy cháu gái tôi kiếm được nhiều tiền liền quấn lấy con bé muốn lừa gạt, cả người toàn suy nghĩ xấu!”


Bọn họ nói đến đây thì người làm của Thái Cổ phụ trách đóng gói cho Trần Hạo đã quay trở lại.


Cổ Điền cười tủm tỉm nói: “Tiểu Lưu, đưa tiền trả lại cho vị khách này, nhà họ Cổ chúng ta không bán cho anh ta!”


“Cậu chủ…việc này…”, người bán hàng tên Tiểu Lưu ngơ ngác, không hiểu chuyện gì.


“Cứ làm theo lời tôi nói!”, vẻ mặt Cổ Điền đầy đe dọa.


Thấy Cổ Điền hết kiên nhẫn, Tiểu Lưu chỉ đành xấu hổ thu lại khối ngọc đã được đem ra.


Trần Hạo thản nhiên đảo mắt nhìn Cổ Điền: “Anh làm như vậy không sợ phá bỏ tấm bảng hiệu này của nhà họ Cổ sao?”


Cổ Điền đáp: “Một tên dế choắt như anh thì ai có thể nói gì tôi?”


Nhạc Tín cười nói: “Cổ Điền, bỗng nhiên tôi phát hiện anh thật hợp khẩu vị của tôi, như vậy đi, tôi sẽ chọn vài khối ngọc!”


Cổ Điền vội nịnh nọt: “Cậu Nhạc mua ngọc ở Thái Cổ của chúng tôi là vinh hạnh của nhà họ Cổ!”


Tiêu Thúy Lan thấy Trần Hạo bị Nhạc Tín và Cổ Điền không ngừng chèn ép thì đắc ý không thôi.


“Cậu Nhạc, cậu Cổ, Thái Cổ là nơi người có đẳng cấp chi tiêu, sao có thể để cho cái loại nghèo kiết xác này đi vào được? Tôi cảm thấy không cho cậu ta mua đồ còn chưa đủ, hẳn là nên đuổi cậu ta ra ngoài luôn đi!”


Cổ Điền cười híp mắt nói: "Bà Tiêu, đề xuất này của bà rất hay!"


Nhạc Tín mỉm cười nhìn Trần Hạo, tỏ vẻ ta đây thắng chắc rồi.


"Bảo vệ đâu!"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK