Mục lục
Anh chồng khờ - Trần Hạo
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trần Hạo liếc mắt nhìn ông lão, xem như là chào hỏi rồi rời khỏi căn phòng.


“Thủ trưởng! Sao ông có thể để cho anh ta kiêu ngạo như vậy?”, Triệu Vũ tức giận, thẳng thắn nói.


“Tên nhóc này còn thú vị hơn so với tưởng tượng của tôi, đừng tuỳ tiện xảy ra xung đột với cậu ta, nói với những người khác bắt đầu làm việc đi, Cửu Khúc vượt qua kiểm tra rồi!”, ông lão cười nói.



Nghe vậy, Triệu Vũ sửng sốt nói: “Thủ trưởng, bối cảnh của anh ta rất phức tạp, tại sao ông còn…”


“Đôi khi, nhìn người cũng phải dựa vào cảm giác! Lời nói vừa rồi của cậu ta đã tỏ rõ thái độ, gọi những người được phái đi điều tra trở về, không cần thiết nữa!”


“Tôi không hiểu!”, Triệu Vũ không cam lòng nói.


“Tên nhóc này nhìn qua thì có vẻ kiêu ngạo, ngang ngược, nhưng thực tế là người rất có chừng mực, một người có thể không đặt đất nước vào trong trái tim mình, nhưng không thể không có lòng tự hào tự tôn dân tộc, tên nhóc này rất hợp khẩu vị của tôi, để cho cậu ta ở tỉnh Sở gây sức ép, làm cho vũng nước này càng thêm đục, nói không chừng có thể khiến cho mấy con cá hoảng sợ lòi ra ngoài!”, ông lão cười ha ha nói.





Triệu Vũ nghe xong lời nói của thủ trưởng cũng không tiện cãi lại nữa, anh ta chỉ có thể nhịn xuống nỗi tức giận.


Ngoài cửa, Vu Thừa Dân vẫn đang chờ đợi.


Nhìn thấy Trần Hạo, ông ta lập tức hỏi han: “Thảo luận như thế nào rồi?”


“Tôi cảm thấy không tồi!”, Trần Hạo cười.


“Vậy thì tốt rồi! Được ông ta cho phép, sự phát triển của Cửu Khúc trong tương lai sẽ thuận lợi hơn nhiều!”


Lúc trước, Vu Thừa Dân không dám nói nhiều, ông ta không biết ông lão bên kia sẽ nói cái gì với Trần Hạo.


Nhưng bây giờ đã khác, mặc dù Vu Thừa Dân không nói rõ, nhưng lại ám chỉ đến sự phát triển của Cửu Khúc trong tương lai, đồng thời, ông ta cũng nói cho Trần Hạo biết, thân phận của ông lão kia có thể quyết định đến sự tồn vong của Cửu Khúc.


Trần Hạo mỉm cười nhàn nhạt: “Tôi biết!”


Chỉ là hai chữ đơn giản, nhưng Vu Thừa Dân biết, ông ta không cần phải nhiều lời nữa.


Hai giờ sau, Trần Hạo về đến Hải Dương.


Đến Hải Dương, anh không tới Bạch Thị mà trực tiếp đi đến Cửu Khúc.


Lúc này, Tiêu Nhất Phi đang ở trong phòng làm việc xem xét báo cáo tiêu thụ gần đây của Cửu Khúc.


Chuyện ở Lâm Thành đã được giải quyết gọn gàng.


Tiêu Nhất Phi cũng không khỏi tò mò Trần Hạo đã làm như thế nào.


Khi sự việc đó xảy ra, rõ ràng là đối phương nhằm vào Cửu Khúc.


Kết quả là viện trưởng bệnh viện số một Lâm Thành-Lưu Quân chủ động đứng ra thừa nhận trước truyền thông, bệnh tình của Trương Kiến trở nên nguy kịch là lỗi của bệnh viện số một Lâm Thành.


Bác sĩ điều trị cho Trương Kiến là Vương Tường phải chịu hoàn toàn trách nhiệm, tạm thời bị đình chỉ công tác để kiểm điểm!


Còn truyền thông thì không biết là cố ý hay vô tình nói tốt cho Cửu Khúc, lại còn giới thiệu những công dụng của thuốc trị viêm gan B do Cửu Khúc sản xuất.


Đây vốn là chuyện xấu, nhưng cuối cùng lại biến thành cơ hội tuyên truyền miễn phí cho Cửu Khúc!


Điều này lại càng làm gia tăng số lượng bệnh viện muốn hợp tác với Cửu Khúc!


Nghĩ vậy, Tiêu Nhất Phi không nhịn được mà nở nụ cười.


Lúc này, Trần Hạo cũng vừa lúc đi vào trong văn phòng, nhìn thấy Tiêu Nhất Phi đang cười ngốc nghếch một mình không nhịn được hỏi: “Nghĩ đến chuyện gì mà cười mờ ám như vậy, sẽ không phải là đang nhớ đến tôi đó chứ?”


Tiêu Nhất Phi vừa nghe được những lời này lập tức trở về dáng vẻ quyến rũ, giống như hồ ly tinh dụ dỗ Tam Tạng.


“Không nhớ đến cậu thì còn nhớ đến ai? Người đàn ông nhà mình lợi hại như thế, vừa ra tay đã khiến cho kẻ địch tan thành tro bụi, sau này, tôi không chỉ nhớ đến cậu nhiều hơn, mà còn muốn nhìn thấy cậu nhiều hơn nữa, miễn cho cậu bị người phụ nữ khác câu đi mất!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK