Mục lục
Anh chồng khờ - Trần Hạo
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lưu Quân tác oai tác quái đã quen, giận dữ hét lên: "To gan.


"Phịch!", Trần Hạo lại nhấc chân đạp một phát, cơ thể mập mạp của ông ta lăn ra mấy chục mét mới dừng lại.


Anh lạnh lùng liếc nhìn những người còn lại: "Cút đi!"



Họ có cảm giác như bị ác quỷ nhìn chằm chằm, đám bác sĩ già bình thường quen ỷ vào chức vụ để diễu võ dương oai đã khi nào gặp ai thẳng thắn như Trần Hạo đâu? Ai nấy đều run cầm cập.


Trương Tiểu Niên nhào vào người bố của mình: "Anh muốn làm gì?"


"Cậu mà gây cản trở nữa là hết đường cứu thật đấy!", anh lạnh lẽo nói.


Cậu ta giật mình, vội tránh ra.


Trần Hạo cầm kim châm cứu mau chóng đâm vào một số huyệt trên người Trương Kiến, ông ấy run lên, tốc độ châm cứu của anh nhanh đến mức hoa cả mắt!





Dưới ánh nhìn đầy ngỡ ngàng của những người xung quanh, Trần Hạo nhanh như chớp liên tục kích thích mười huyệt đạo của Trương Kiến.


"Hộc.


Trương Kiến đang nằm trên giường bệnh thở dốc.


Mọi người đều hoảng hồn, không một ai nghĩ rằng Trần Hạo nói ông ấy chỉ đang chết lâm sàng lại là thật!


Y thuật này quả là cao tay, đám bác sĩ vừa chắc ăn Trương Kiến đã tử vong đang đứng một bên mặt đỏ tía tai.


Trong lúc mọi người không chú ý, Trần Hạo khẽ đâm kim châm cứu vào bụng ông ấy, giấu một luồng sáng vàng trong lòng bàn tay.


Tình trạng nguy kịch này của Trương Kiến hoàn toàn không phải do thuốc gây ra mà là có người dùng huyền cổ.


Hoàn hồn từ cơn khiếp sợ, ai cũng không biết nên nói gì.


Chẳng bao lâu sau, bệnh nhân Trương Kiến mở mắt, nhìn con trai nói: "Tiểu Niên, bố sao vậy? Vừa ngủ một giấc mà thấy nặng nề quá!"


"Bố.


"Chồng à!"


Hai mẹ con vui mừng khôn xiết, hàn huyên vài câu để ổn định cảm xúc của Trương Kiến. Trương Tiểu Niên giao ông ấy cho mẹ mình, tiến lên định quỳ xuống cảm ơn Trần Hạo.


Anh đỡ cậu ta lại: "Không cần cảm ơn đâu, chỉ cần cậu hiểu tình trạng của bố cậu không phải do Cửu Khúc gây ra là được!"


Giờ đây Trương Tiểu Niên đâu dám nghi ngờ Trần Hạo nữa: "Tôi biết, cảm ơn thần y, lúc đầu dùng thuốc của Cửu Khúc luôn rất tốt nhưng tối hôm qua không hiểu sao bệnh tình của bố trở nặng nên tôi hơi quá khích, xin lỗi vì chuyện vừa rồi ạ!"


Cậu ta xấu hổ xin lỗi.


Trần Hạo bình thản đáp: "Chăm sóc bố của cậu đi, Cửu Khúc không bị mang tiếng xấu là được rồi


"Tôi biết rồi, tôi nhất định sẽ không nói linh tinh đâu!"


Anh gật đầu, mỉm cười lại gần Lưu Quân đang đứng trong góc phòng bệnh với vẻ mặt căm hận.


"Viện trưởng Lưu, tôi nghĩ chúng ta nên tìm một nơi để nói chuyện cho rõ, ông thấy sao?"


Vẻ tàn nhẫn lóe lên trong mắt, Lưu Quân âm thầm chửi rủa tất cả phụ nữ con gái trong nhà Trần Hạo.


Vốn dĩ chỉ cần Trương Kiến chết là ông ta đạt được mục đích, nhận được một khoản thù lao không nhỏ rồi, thế mà lại bị Trần Hạo phá hỏng, chắc chắn rất oán hận anh.


"Cậu trai này, đừng nghĩ rằng cậu chữa khỏi được cho bệnh nhân thì bệnh viện sẽ không truy cứu trách nhiệm việc cậu làm loạn ở đây, đánh nhân viên y tế là vi phạm pháp luật!"


Lưu Quân vừa nhếch mép vừa thầm nghĩ.


Con mẹ nó, làm hỏng hết chuyện tốt của ông đây rồi, không giết chết mày thì tao không phải Lưu Quân! Cục trưởng cục cảnh sát Lâm Thành là em vợ tao đấy!


"Vi phạm pháp luật? Vừa rồi là do cứu người thôi, không đánh ông thì lúc này Trương Kiến đã chết rồi!", Trần Hạo phản bác.


"Dù nói thế nào thì đánh người cũng không đúng! Sẽ có người dạy dỗ lại cậu!", Lưu Quân âm trầm đe dọa.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK