Mục lục
Anh chồng khờ - Trần Hạo
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Một tên cấp dưới biết chuyện của Thường Lâm và Cửu Khúc đi đến cười ha ha nói: “Vậy thì chầu rượu này, có phải là chúng ta nên cảm ơn Cửu Khúc hay không?”





Ha ha ha! Một đám nhân viên của cục quản lý dược phẩm cười lớn.






Ở bên này, tất cả mọi người của Cửu Khúc đều tức giận đến phát run!





Những người này thật quá đáng! Các người niêm phong nhà xưởng thì niêm phong đi, vậy mà còn ở đây chọc ngoáy người khác! Gì vậy chứ!





Thường Lâm mỉm cười xấu xa nhìn về phía Tiêu Nhất Phi và Trần Hạo nói: “Tổng giám đốc Tiêu, cậu Trần, chúng tôi đã làm xong việc rồi, đã có thể trở về chưa?”








Ha ha ha! Đám người kia lại khinh thường cười lớn một trận.





Thường Lâm cười ha ha nói: “Đi! Chúng ta đi uống rượu thôi, về phần Cửu Khúc…sau này chỉ có thể ăn không khí thôi!”





Khi đám nhân viên của cục quản lý dược phẩm đang vô cùng đắc ý thì ở bên ngoài, một chiếc xe cảnh sát đã dừng lại ngay trước cửa.





Sau đó, Mạc Tiểu Nhiễm dẫn theo vài tên cảnh sát hùng hổ đi đến.





Thường Lâm cười đến mức đau cả bụng: “Ha ha, thật đáng thương, lúc nãy nhà xưởng sản xuất vừa mới bị niêm phong, bây giờ đã bị người của cục cảnh sát đưa về thẩm vấn, tại sao lại bi thảm như vậy…”





Nhưng Thường Lâm trăm triệu lần không nghĩ tới, nhóm cảnh sát này đến đây không phải là vì chuyện bên phía Tiêu Nhất Phi, mà bọn họ được Mạc Tiểu Nhiễm dẫn đến trước mặt Thường Lâm.





“Ông hẳn là Thường Lâm! Phó cục quản lý dược phẩm?”, Mạc Tiểu Nhiễm hỏi.





Thường Lâm cười ha ha nói: “Là tôi là tôi! Cô cảnh sát này, để tôi giới thiệu cho cô biết! Vị này chính là Tiêu Nhất Phi, tổng giám đốc Tiêu, cũng chính là ông chủ trên danh nghĩa của Cửu Khúc. Còn vị này thì sao? Vị này là Trần Hạo, hẳn là người đứng phía sau màn khống chế Cửu Khúc, cô cảnh sát xem xem muốn bắt ai! Đúng lúc tôi đứng xem diễn luôn!”





Mạc Tiểu Nhiễm mặt không đổi sắc nói: “Ông đúng là Thường Lâm thì tốt rồi, còng tay lại cho tôi!”





Lời này vừa dứt, tất cả mọi người đều cảm thấy mơ hồ, hoài nghi bản thân có phải là đã nghe nhầm rồi không!





Còng tay? Còng ai? Thường Lâm sao?





Hắn ta còn chưa kịp phản ứng thì đã bị cấp dưới của Mạc Tiểu Nhiễm còng tay lại.





“Cô cảnh sát, có phải là cô nhầm rồi hay không? Người cô muốn bắt hẳn là bọn họ mới đúng chứ, bọn họ mới là kẻ lừa đảo, đưa thuốc chưa qua kiểm duyệt ra thị trường, suýt chút nữa đã hại chết người!”, Thường Lâm mơ hồ nói.





Mạc Tiểu Nhiễm cười lạnh nói: “Bọn họ có phải là kẻ lừa đảo hay không thì còn phải đợi điều tra rõ ràng, nhưng chứng cứ tham nhũng của ông lại vô cùng xác thực, tôi không tới bắt ông thì bắt ai?”





Thường Lâm sắp phát điên rồi: “Cô nhầm rồi! Tôi là người chính trực liêm khiết, tiếng lành đồn xa!”





“Tiếng lành đồn xa? Nực cười!”, Mạc Tiểu Nhiễm khinh thường nói: “Trước kia, thời điểm ông làm trưởng ban kiểm soát chất lượng dược phẩm đã nhận hối lộ ba triệu của nhà máy sản xuất dược phẩm Quan Thành, cho bọn họ bán hàng nhái ra thị trường, sau đó số thuốc đó xảy ra vấn đề, làm cho hai người chết, một người tàn tật vĩnh viễn! Ông đã quên rồi sao?”





Khi Mạc Tiểu Nhiễm nói ra những lời này, Thường Lâm liền cảm thấy hỗn loạn, việc này đã xảy ra từ rất nhiều năm về trước, nhà máy sản xuất dược phẩm Quan Thành cũng đã sụp đổ, ông chủ đã chạy trốn ra nước ngoài, tại sao bây giờ sự việc này lại bị đào lên? Bằng chứng ở đâu ra?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK