Mục lục
Anh chồng khờ - Trần Hạo
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Đừng nói rằng là cô định rủ tôi đi uống rượu tiếp chứ? Trưởng phòng, tôi là nhân viên của cô chứ không phải bạn nhậu của cô đâu đấy!”


Trần Hạo mỉm cười trêu chọc, anh muốn làm cho Giang Ngạo Tuyết thả lỏng tinh thần một chút nhưng không nghĩ tới lại chẳng có tí hiệu quả nào, Giang Ngạo Tuyết vẫn còn đang thất thần, bị người ta trêu chọc cũng không xấu hổ hay tức giận gì cả!


“Tôi chỉ muốn có một người để trò chuyện thôi!”, một lúc lâu sau Giang Ngạo Tuyết mới nói.



“Ha ha! Không thành vấn đề, ai bảo tôi trông giống như một người anh trai tri kỷ vậy chứ!”, Trần Hạo cất điện thoại di động vào trong túi quần rồi đứng dậy.


Cuối cùng thì Giang Ngạo Tuyết cũng nở nụ cười, nhưng nụ cười ấy chỉ nhợt nhạt thoáng qua.


Lúc sau, hai người cùng nhau đi xuống dưới hầm để xe, Giang Ngạo Tuyết lái xe ra khỏi thành phố.


Hiện tại, tâm trạng của Giang Ngạo Tuyết vô cùng tồi tệ, cả một quãng đường chỉ im lặng lái xe, có lúc còn mất tập trung, Trần Hạo ngồi bên cạnh lại lấy điện thoại di động ra nghịch.


Nhưng thật ra, không phải là anh đang chơi điện thoại, mà là sau khi đi ra ngoài, tiểu đội Chiến Thần vẫn luôn âm thầm đi theo anh đã gửi cho anh một tin nhắn, nói rằng có người đang theo dõi bọn họ! Hơn nữa, thủ đoạn theo dõi còn rất cao siêu.








Thật ra Trần Hạo cũng đã sớm chú ý đến chuyện này, nhưng anh phát hiện ra đối phương chỉ âm thầm đi theo ở phía xa xa, vẫn luôn duy trì một khoảng cách nhất định, có lẽ cũng không có ác ý gì, cho nên anh không để trong lòng.


Sau khi đối phương đi theo bọn họ hơn mười kilomet, thành viên của tiểu đội Chiến Thần lại gửi một tin nhắn đến, hỏi Trần Hạo xem có cần giải quyết luôn để tránh rủi ro hay không.


Anh từ chối cần rồi cất điện thoại vào trong túi quần.


Trần Hạo mơ hồ có cảm giác, người mà đối phương theo dõi không phải là anh, mà là Giang Ngạo Tuyết.


Sau một quãng đường khá dài, Giang Ngạo Tuyết đã lái xe đi đến một vùng nông thôn gần Hải Dương, chỉ cần nhìn vào những ngôi nhà ở ven đường là có thể nhìn ra được nơi này thật sự nghèo khó, phần lớn các ngôi nhà được xây bằng đất, rất ít ngôi nhà làm bằng gạch ngói, người dân ở đây ăn mặc cũng rất mộc mạc, giản dị!


Lại tiếp tục đi thêm nửa giờ nữa, cô ấy mới dừng xe trước một ngôi nhà đất ở bên đường, sau đó, Giang Ngạo Tuyết nhìn chằm chằm vào căn nhà đất kia.


Trần Hạo cũng nhìn theo tầm mắt của cô ấy, tấm cửa gỗ đã bị mục nát mất một nửa, trên mặt cửa còn dính đầy tro bụi, hẳn là rất lâu rồi không có ai ở đây.


“Làm sao vậy?”, Trần Hạo hỏi.


“Nhà của tôi!”, Giang Ngạo Tuyết nhẹ nhàng trả lời.


Nghe vậy Trần Hạo lập tức lắp bắp kinh hãi.


Từ tin tức mà Lục Bách Vạn gửi cho anh, Trần Hạo biết rằng khi còn bé, hoàn cảnh gia đình của Giang Ngạo Tuyết không mấy tốt đẹp, nhưng anh không ngờ lại đến mức độ này.


Không nói đến chuyện ngôi nhà đất này lâu ngày không được tu sửa, mà trên nóc nhà còn có mấy lỗ thủng, nếu bên ngoài mưa to chắc chắn là bên trong sẽ bị dột.


Liên tưởng đến chuyện bố mẹ đều qua đời năm Giang Ngạo Tuyết hơn mười tuổi, Trần Hạo khó mà tưởng tượng ra được hai chị em bọn họ đã sống sót như thế nào trong điều kiện hoàn cảnh như vậy, thậm chí sau khi lớn lên cả hai người đều vô cùng xuất sắc, một người là người thân thiết bên cạnh chủ tịch tập đoàn Bạch thị, người còn lại là nhân vật tiếng tăm, có thể hô mưa gọi gió trong thế giới ngầm La Thành.


Nghĩ đến đây, Trần Hạo không khỏi thở dài, hoàn cảnh sống tạo nên một con người, lời nói này có vẻ như rất chính xác.


Giang Ngạo Tuyết quay sang nhìn Trần Hạo, hỏi: “Vẻ mặt đó của anh là sao? Cảm thấy tôi đáng thương sao? Cảm ơn, nhưng tôi không cần!”


Nói xong Giang Ngạo Tuyết lại khởi động xe, rời khỏi chỗ này.


Trần Hạo ngồi bên cạnh không nói lời nào, bởi vì anh biết, bây giờ có nói mấy lời an ủi cô ấy cũng vô dụng!


Tuổi thơ khổ cực đã in sâu vào trong lòng Giang Ngạo Tuyết, một hai câu an ủi cũng chẳng có tác dụng gì, thậm chí còn gãi không đúng chỗ ngứa.


Hiện tại, Trần Hạo đã có phần nào hiểu được tại sao Giang Ngạo Tuyết lại mạnh mẽ đến thế.


Bởi vì đối với một người lớn lên trong hoàn cảnh như vậy, nếu như không kiên cường thì có lẽ đã sớm không còn tồn tại trên cõi đời này nữa!


Lái xe thêm nửa giờ đến ngọn núi nhỏ phía sau thôn, vòng vèo quanh co một hồi, Giang Ngạo Tuyết dừng xe ở bìa rừng, từ đây có thể nhìn thấy được một ngôi mộ lẻ loi bên trong khu rừng!


Sau khi đậu xe, Giang Ngạo Tuyết từ trong cốp xe lấy ra tiền vàng, hương nến đã chuẩn bị từ trước.


Thắp hương ở trước phần mộ xong Giang Ngạo Tuyết bắt đầu chậm rãi đốt tiền vàng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK