Mục lục
Anh chồng khờ - Trần Hạo
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trần Hạo sờ sờ mũi nói: “Trò đùa này cũng thật buồn cười! Cậu Chu quả là người có khiếu hài hước, vậy anh có đồng ý với con số mà bà xã tôi vừa nói hay không?”


“Đồng ý! Hai trăm triệu! Đây không phải là đang lừa gạt tôi mà là cái giá của tình hữu nghị đôi bên!”, Chu Ngọc Hành nước mắt chảy ròng ròng nói, lúc này, anh ta đâu còn tâm tư mà đi tranh cãi với Trần Hạo, trong lòng anh ta đang tràn đầy lo lắng, thầm cầu trời khấn phật đừng để cho người nào bất ngờ xông vào phòng, nếu không danh tiếng đời này của anh ta coi như xong.



“Một khi đã như vậy thì còn chờ gì nữa? Trả tiền đi!”, Trần Hạo cười tủm tỉm nói.


Hiện tại, ngay cả ý muốn đánh chết anh, Chu Ngọc Hành cũng có, những anh ta nào dám không nghe lời, nhanh chóng lấy điện thoại di động ra.


“Chủ tịch Bạch, tài khoản của tập đoàn Bạch Thị là gì?”, Chu Ngọc Hành tội nghiệp hỏi.


Bạch Phi Nhi sửng sốt, vô thức nói ra số tài khoản.





Ngón tay Chu Ngọc Hành lướt nhanh trên bàn phím, chỉ trong nháy mắt đã chuyển hết số tiền đó sang.


Ngay sau đó, điện thoại di động của cô cũng nhận được thông báo vừa được chuyển khoản hai trăm triệu, cô vẫn chưa thể nào phản ứng lại.


Trần Hạo cười tủm tỉm nói: “Thế này mới ngoan chứ!”


Bạch Phi Nhi liếc mắt nhìn bản hợp đồng ở trên bàn, trong mắt có chút do dự, phân vân không biết có nên ký hay không.


Anh thuận tay cầm lấy bản hợp đồng, xem cũng không thèm xem, trực tiếp xé nát.


“Cậu Chu, thành ý của anh tôi đã cảm nhận được rồi, nhưng bản hợp đồng này thực sự không ổn chút nào, tôi nghĩ anh vẫn nên sửa lại lần nữa, sau khi sửa xong thì hẵng đi tìm chủ tịch Bạch!”


Nói xong, Trần Hạo ném bản hợp đồng đã bị xé nát vào thùng rác, kéo Bạch Phi Nhi vẫn còn đang mơ hồ đứng dậy.


Chu Ngọc Hành đang quỳ trên mặt đất ngay cả suy nghĩ muốn chết cũng có, anh ta thầm nghĩ, đậu má, tiền tôi cũng đã chuyển rồi, vì sao vẫn chưa cho tôi đứng dậy? Trong lòng nghĩ vậy nhưng anh ta không dám mở miệng nói ra!


Chu Ngọc Hành chỉ có thể trái lương tâm lấy lòng hai người: “Ai! Ai! Cậu Trần nói đúng, hợp đồng này đúng là không phù hợp, tôi sẽ sửa lại, sửa cho đến khi nào các người vừa lòng mới thôi!”


Trần Hạo mỉm cười xấu xa gật đầu: “Cậu Chu, đây mới là việc mà người thông minh nên làm! Chúng tôi đi trước! Bình thường tôi không thể quản chuyện công ty, đều là vợ tôi ra mặt quản lý, nếu như có chuyện gì thì anh cứ trực tiếp tìm Phi Nhi để bàn bạc!”


Nói xong, anh dẫn Bạch Phi Nhi còn đang sửng sốt rời khỏi văn phòng của Chu Ngọc Hành.


Phía sau, anh ta vẫn còn đang quỳ gối chỉ có thể nịnh nọt tạm biệt: “Cậu Trần, chủ tịch Bạch, đi thong thả! Nếu có rảnh thì cứ đến đây chơi!”


Trần Hạo cười ha ha nói: “Hy vọng sau lần quỳ gối này cậu Chu có thể hiểu chuyện hơn!”


Dứt lời, bóng dáng của hai người cũng biến mất sau cánh cửa văn phòng.


Chu Ngọc Hành buồn bực không thôi, bỗng nhiên trên đùi có cảm giác trở lại, anh ta vội vàng chuẩn bị đứng lên.


Ai ngờ, ngay lúc này, thư ký của anh ta vừa thấy Trần Hạo và Bạch Phi Nhi rời đi liền đi vào văn phòng, kết quả là vừa đi đến cửa đã kinh ngạc đến ngây người.


Chu Ngọc Hành hận không thể tìm một cái lỗ để chui xuống, thế nhưng trong cái khó ló cái khôn, anh ta nói: “Có nhìn thấy cái bút tôi vừa đánh rơi không?”


Thư ký cũng không nghĩ nhiều, tin rằng anh ta thật sự làm rơi bút.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK