Mục lục
Anh chồng khờ - Trần Hạo
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

*Chương có nội dung hình ảnh






Do dự một lúc lâu, Trương Nguyên gọi điện thoại: "Tìm hiểu chuyện của Cửu Khúc, còn nữa, bí mật kiểm tra lại những người biết rõ chuyện của chúng ta và ngân hàng tư nhân, tao muốn biết ai có thể bán đứng tao!"


"Biết rồi! Cậu Trương!"


Sau khi có tiếng đáp lời trong điện thoại, Trương Nguyên ngắt máy, đập mạnh lên tay lái.



"Trần Hạo, chúng ta cứ chơi từ từ, thời gian còn dài mà!", sau khi tự lẩm bẩm xong, Trương Nguyên lái xe chạy như điên.


Mà bên này, Tiêu Nhất Phi đã hoàn thành việc giao nhận Dân Dự dưới sự dẫn dắt của Lưu Dân Dự. Những chuyện vặt còn lại, cô ấy gọi điện thoại cho phó giám đốc Cửu Khúc xử lý, mình lại thân mật khoác tay Trần Hạo đi về phía bãi đỗ xe.


Sau khi lên xe, cuối cùng Tiêu Nhất Phi cũng có cơ hội, có thời gian hỏi ra những điều cô ấy tò mò.


"Trần Hạo, cậu giải quyết Dân Dự như thế nào vậy? Lúc đó khi tôi đàm phán, Lưu Dân Dự không hề dễ nói chuyện như vậy! Hơn nữa tôi còn khẳng định trước đó cũng chưa từng nói cho cậu biết chuyện của Dân Dự, làm sao cậu biết được tôi muốn thu mua Dân Dự?"


Trần Hạo thản nhiên nói: "Bây giờ cô đã là chủ tịch của Quỹ ngân sách y dược Hoa Doanh rồi, có một số việc, làm những chuyện mà cô có thể làm được thôi! Về phần Dân Dự, thật sự không phải do tôi giải quyết, là Murayama Otoha, tôi đoán hẳn là cô ấy muốn tặng cho bà chủ như cô một món quà thôi!"





Nghe thấy hai chữ bà chủ, Tiêu Nhất Phi đỏ mặt, sau đó lại nghĩ đến khả năng của Murayama Otoha, nên cũng không nghĩ nhiều nữa!


"Cậu nói xem nếu cô ấy biết tôi không phải vợ cả của cậu xong, liệu có khóc hay không!", Tiêu Nhất Phi cười ha ha nói.


"Phụt...", Trần Hạo vừa mới uống ngụm nước, suýt nữa phun ra tay lái, nghĩ thầm mạch máu trong đầu óc của yêu tinh thật sự không giống người bình thường.


Tôi để cho cô muốn sử dụng quỹ ngân sách như thế nào cũng được, cô thì hay rồi, toàn nghĩ những chuyện linh tinh vớ vẩn này!


Trần Hạo lộ vẻ không còn gì để nói: "Người ta ngay cả quỹ ngân sách còn dám tặng cô, một nhà máy thuốc thôi mà đã khóc rồi sao? Có phải cô coi thường cô ấy quá không?"


"Cũng đúng nhỉ? Có điều mặc dù chị đây không phải vợ cả, dù sao cũng có tiếng người tình, cô ấy hiếu kính bà ba như tôi, cũng chẳng có gì không đúng cả, đợi đến khi cô ấy vào cung, tôi sẽ chọn cho cô ấy một vị trí thuận lợi là được!", Tiêu Nhất Phi vô cùng quyến rũ nói.


Trần Hạo giận đến mức mặt mũi xám xịt, nghĩ thầm đây là cái gì với cái gì vậy hả? Người phụ nữ này xem quá nhiều phim cung đấu rồi đúng không?


Tiêu Nhất Phi là người rất thông minh, thấy Trần Hạo vẻ mặt không còn gì để nói, cười tủm tỉm chuyển đề tài, về phần rốt cuộc anh có quan hệ như thế nào với Murayama Otoha, trừ khi chính miệng Trần Hạo nói ra, nếu không cô ấy cũng sẽ không hỏi.


Có điều nói thật lòng, quả thật Tiêu Nhất Phi cũng không quan tâm đến chuyện đó, quan điểm về tình cảm của cô ấy khác với những người phụ nữ khác.


Điều mà bây giờ cô ấy để ý hơn là, làm thế nào phát triển Cửu Khúc càng lớn mạnh hơn nữa, nhanh chóng để cho những người kia nhìn thấy năng lực của mình!


"Gần đây viện nghiên cứu có một ít kết quả rồi, lát nữa ông chủ đại nhân di giá đến viện nghiên cứu, cậu xem có được không? Viện trưởng Lâm người ta trông mong đến mỏi mắt đợi cậu đã mấy ngày nay rồi đấy!", Tiêu Nhất Phi nói.


Trần Hạo sững sờ: "Đợi tôi làm gì? Ông ấy muốn làm cái gì thì cứ làm là được, tôi nào có thời gian rảnh rỗi đến xem ông ấy nghiên cứu ra cái gì?"


"Viện trưởng Lâm người ta đã nói với tôi mấy lần rồi!", Tiêu Nhất Phi nói.


"Ây... Lần sau, lần sau! Hôm nay thật sự có việc rồi!", Trần Hạo từ chối.


"Cậu chắc chắn là có việc chứ? Nếu không thì tôi gọi điện thoại cho Bạch Phi Nhi xin phép giúp cậu nhé?", Tiêu Nhất Phi cười tủm tỉm hỏi.


Trần Hạo im lặng cười gượng: "Cô làm như vậy là đang đe dọa tôi sao? Tôi là người dễ bị đe dọa như vậy à?"


"Cậu nhóc? Vậy cậu làm ra dáng vẻ có danh dự cho tôi xem nào?", Tiêu Nhất Phi lẳng lơ nói.


Sắc mặt Trần Hạo lập tức trở nên sắc bén, khí phách, oai phong, giống như thần linh giáng lâm.


Trạng thái của người này thay đổi trong nháy mắt, Tiêu Nhất Phi nhìn thấy, trong đôi mắt đẹp liên tục lóe ra ánh sáng lấp lánh.


Ai ngờ, câu nói tiếp theo của Trần Hạo khiến Tiêu Nhất Phi suýt nữa cười đến phun ra.


"Cô ghê gớm, tôi đi!"


Ha ha, Tiêu Nhất Phi cười đến toàn thân run rẩy, sau đó dường như nghĩ đến tâm sự gì, nhìn chằm chằm Trần Hạo nói: "Đôi khi, tôi thật sự hâm mộ núi băng kia nhà cậu!"


"Hâm mộ gì cô ấy?", Trần Hạo không hiểu hỏi.


"Vì cô ấy có cậu!" Tiêu Nhất Phi nói.





Xem ảnh 1
20211217043138-tamlinh247-vn.jpg

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK