Mục lục
Anh chồng khờ - Trần Hạo
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Mấy cảnh sát đi theo nhanh chóng ra đỡ, chỉ chốc lát sau Tào Nghĩa Phong đã cực kì thê thảm.


Mấy vệ sĩ đi theo Tào Nghĩa Phong thấy tình hình không ổn, liền gia nhập vào cuộc chiến, trận chiến lại bị làm to ra như vậy



“Tôi là người nhà họ Tào, đến Hải Dương để đầu tư...”


“Fuck! Lừa tôi à? Bây giờ người nhà họ Tào còn đang tham gia buổi lễ khánh thành khu công nghiệp năng lượng mới Hải Dương kia kìa...”


Người đứng xem nhìn thấy màn này thì đều ngây người!


Nghĩ thầm không phải là niêm phong cửa hàng sao? Sao đột nhiên người của hai bên không liên quan gì đến nhau đã đánh nhau rồi?


Giang Ngạo Tuyết lại đen mặt, lúc này hai nhóm người tự nhiên đánh nhau thì thôi đi, vậy mà lại không thấy kẻ đầu têu Trần Hạo đâu cả. Cô ấy nhìn xung quanh một vòng, vẫn không tìm thấy.





Lúc Giang Ngạo Tuyết đang nghĩ thầm tên khốn nạn này đi đâu rồi, anh đã cầm hai cốc nước hoa quả đi đến sau lưng cô ấy, đưa một cốc cho Giang Ngạo Tuyết: “Phó bộ phận, tôi mời cô, chúng ta sang bên cạnh vừa uống nước hoa quả vừa xem kịch đi!”


Giang Ngạo Tuyết cạn lời.


Mà sau khi có vệ sĩ của Tào Nghĩa Phong tham gia, tình hình đã nghiêng về một bên rất nhanh.


“Thế mà mấy người lại dám đánh người của nhà nước... mấy người xong đời rồi!”, cảnh sát cầm đầu lấy tay che khuôn mặt bị đánh sưng lên, uy hiếp.


“Mấy người mới xong đời đó, mẹ nó...”


Tào Nghĩa Phong tức điên lên, sau khi vệ sĩ chặn một đám cảnh sát lại, anh ta liền đi sang một bên gọi điện thoại.


Mà lúc này, khu công nghiệp năng lượng mới Hải Dương ở vùng ngoại ô đã chuẩn bị xong tất cả rồi, chỉ chờ Tào Thanh Nguyên cắt băng khánh thành bắt đầu buổi lễ thôi.


Chu Trị Bình không ngừng nhìn đồng hồ, ông ta lại lạnh nhạt ngồi ở bên cạnh, không nói lời nào.


“Ông Tào, nếu còn không cắt băng thì sẽ qua giờ lành mất!”, Chu Trị Bình không nhịn được thúc giục.


Tào Thanh Nguyên nói: “Khách của tôi còn chưa tới, không vội!”


“Chuyện này...”, Chu Trị Bình còn muốn nói điều gì, điện thoại của Tào Thanh Nguyên đã vang lên.


Tào Thanh Nguyên nhìn số điện thoại, liền vội vàng kết nối: “Như thế nào rồi, đã mời được cậu Trần chưa?”


“Bố! Chính quyền Hải Dương rất quá đáng, con đến Diệc Hiên mời anh Trần, kết quả đúng lúc gặp cảnh sát gây chuyện ở Diệc Hiên, muốn niêm phong cửa hàng lại thì thôi, ngay cả người đứng ngoài quan sát là con mà chưa hỏi gì đã đánh rồi, đây không phải là cảnh sát! Đây là ăn cướp!”, Tào Nghĩa Phong nổi giận đùng đùng nói vào điện thoại.


“Cái gì? Quá đáng như thế? Ở Diệc Hiên đúng không! Bố sẽ đến ngay!”, nghe được điều này, sắc mặt Tào Thanh Nguyên âm trầm, cúp điện thoại.


Tào Thanh Nguyên vừa để điện thoại xuống, Chu Trị Bình lại nói: “Ông Tào, giờ đẹp...”


“Ông Chu! Tạm gác lại buổi khánh thành đi!”


“Vì sao?”, Chu Trị Bình kinh ngạc đến ngây người, hỏi.


“Tôi phái con trai đến Diệc Hiên mời người ta, lại bị người của cảnh sát đánh, bây giờ tôi không có tâm trạng cắt băng khánh thành, tôi phải đến đó xem tình huống, đồng thời tôi hy vọng chính quyền tỉnh Sở có thể cho tôi một lời giải thích hợp lí! Hừ!”


Sau khi nói xong, Tào Thanh Nguyên liền nói với cấp dưới, rồi vội vã lái xe đến Diệc Hiên.


Chu Trị Bình sững sờ, tự hỏi ai mà to gan đến mức dám đánh cả cậu Tào, cơn giận dữ ngập tràn trong lòng ông ta.


Có người tiến lên hỏi: “Ông Chu, còn lễ cắt băng khánh thành...”


“Cắt cái khỉ khô! Chuẩn bị xe, tôi phải đi xem tình hình như thế nào!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK