Mục lục
Anh chồng khờ - Trần Hạo
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chỉ là theo thói quen, cô ta đã xem cái người bình thường hay cợt nhả kia là con người thật của Trần Hạo, nhưng thực chất, cái tên khát máu, vô tình kia mới là con người thật của anh.


Giết sạch tất cả! Cũng thật bá đạo!



Nghĩ vậy, Phượng Loan lại có chút lo lắng cho nhà họ Tả, vội vàng nói: “Tôi cảnh cáo anh, đừng có mà làm bậy! Tả Phong Hàn là người mà bên trên phái tới Bá Đồ, ý đồ muốn sắp xếp người của Chiến Cuồng vào Bá Đồ, anh ta là người tiên phong đến đây! Nếu như làm lớn chuyện, ai cũng không giúp được anh đâu!”


Trần Hạo liếc mắt nhìn Phượng Loan, thầm nghĩ, chỉ sợ tình hình của Bá Đồ còn phiền toái hơn so với tưởng tượng của anh, khó trách Sư Hoàng Minh lại khăng khăng muốn anh huấn luyện các thành viên trong tiểu đội!


Trong đầu lóe lên vài suy nghĩ, Trần Hạo mỉm cười lười biếng: “Lục đục giữa những người trong tầng lớp cao cấp không liên quan gì đến tôi! Thế này đi! Tôi đồng ý với cô, chỉ cần tên kia không tự tìm đường chết chọc giận tôi, tôi sẽ không chấp nhặt với anh ta?”


Nghe Trần Hạo nói vậy, Phượng Loan mới thở ra một hơi.





Ai ngờ, câu tiếp theo của anh lại khiến cho thần kinh của Phượng Loan buộc chặt.


“Không biết đám nhóc ranh kia có chăm chỉ huấn luyện hay không, tôi cảm thấy, có thể trông đợi vào việc đám nhóc này sẽ đánh gãy chân Tả Phong Hàn, cho tôi chút mặt mũi!”


Nhìn nụ cười tủm tỉm giống như kẻ gian của Trần Hạo, Phượng Loan buồn bực không thôi, lồng ngực phập phồng thu hút sự chú ý của anh.


“Nhìn cái gì mà nhìn, cái đồ biến thái xấu xa này!”, Phượng Loan nói.


“Khụ khụ! Mấy người phụ nữ các cô, nếu như nhìn thẳng thì bảo háo sắc, nếu như không nhìn thì lại mắt mù, thật sự là khó chiều!”, ngoài miệng nói khó chiều nhưng ánh mắt anh lại không chút nhàn rỗi.


Phượng Loan không biết nói gì, chỉ có thể thầm mắng biến thái, nhưng sau đó trong đầu lại không tự chủ được mà nhớ đến dáng vẻ kiêu ngạo của anh trong lần đầu gặp gỡ, dáng vẻ tàn nhẫn của anh khi ra tay giết sạch Hắc Long Hội và cả diễn xuất không phân rõ phải trái của anh khi đối mặt với Lý Giai Ni.


Không biết vì sao, Phượng Loan bỗng nhiên cảm thấy, Trần Hạo như vậy có chút đẹp trai!


Nháy mắt, cô ta lại nghĩ đến những chuyện mà hôm nay Trần Hạo đã làm vì mình! Trong lòng thầm nghĩ, không lẽ tên háo sắc này thích mình? Không thể nào?


Nghĩ vậy, Phượng Loan có chút sợ hãi.


Tính cách của Phượng Loan vốn thẳng thắn, có gì nói đó, trong lòng đang suy nghĩ này nọ, cô ta liền buột miệng nói ra: “Trần Hạo, hôm nay anh đưa tôi về nhà, lại chữa trị chân giúp tôi, còn chủ động làm lá chắn cho tôi, anh…anh anh…sẽ không phải là anh thích tôi chứ? Anh là người đã có vợ rồi mà!”


Trần Hạo nghe xong liền sửng sốt, sau đó không nhịn được mà cười lớn.


“Tôi nói này Phượng Loan, cô mà cũng dám nghĩ tới chuyện này sao? Bà xã của tôi là ai? Là người xinh đẹp nhất Hải Dương Bạch Phi Nhi! Cô đã từng gặp cô ấy chưa? Đúng rồi, hình như cô chưa từng gặp cô ấy, để hôm nào tôi dẫn cô đi gặp cô ấy! Suy đoán lung tung cái gì không biết? Tôi sẽ từ bỏ một cây sen tuyết để lấy một củ cải trắng sao? Trông tôi giống người ngu ngốc như vậy à?”


“Anh…”


Phượng Loan nổi giận, trong lòng thầm mắng, ai là củ cải trắng? Cả nhà anh mới là củ cải trắng! Chị đây cũng là một đoá hoa kiều diễm có được không?


Trần Hạo mỉm cười, một lát sau mới nói tiếp: “Đưa cô về, chữa trị chân cho cô là do chúng ta có quen biết, về phần đối nghịch với Tả Phong Hàn, đó là bởi vì dáng vẻ của anh ta rất gợi đòn, nên tôi thuận tiện đùa giỡn một chút thôi!”


Phượng Loan không biết nên nói gì, thầm nghĩ, vô số người muốn nịnh bợ anh ta mà còn không có cửa, người ta vừa có bản lĩnh lại vừa có tiền, nhưng ở trong mắt Trần Hạo, anh ta lại giống như một con khỉ? Muốn đùa giỡn liền đùa giỡn?


Trần Hạo cười tủm tỉm nói: “Nhưng mà Tả Phong Hàn không phải là một người dễ dàng buông ta, chắc chắn sẽ không vì tôi làm anh ta tức giận mà từ bỏ ý định! Sau này cô phải dựa vào chính mình, ha, chuyện này hẳn là cô cũng hiểu rõ, tôi đi đây!”


Nói xong, Trần Hạo bước ra khỏi phòng Phượng Loan, rất nhanh sau đó, bên ngoài truyền đến tiếng đóng cửa.


Phượng Loan vẫn còn đang băn khoăn chuyện Trần Hạo nói mình là cải trắng, cô ta ở trên giường buồn bực một lúc lâu, lúc sau, không cam lòng đứng dậy xoay hai vòng trước gương!


“Tôi không xinh đẹp sao? Ánh mắt kiểu gì không biết? Thật là!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK