Mục lục
Anh chồng khờ - Trần Hạo
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nghe Cổ Điền lên tiếng, hai tên bảo vệ lại gần.


Nét mặt Tiêu Thúy Lan đầy huênh hoang: "Trần Hạo, dù sao thì cũng là người quen với nhau cả, bây giờ nếu cậu cút đi thì tôi sẽ bảo hai cậu chủ này không làm khó cậu nữa!"



Bị ba người chế giễu nhưng Trần Hạo không tức giận chút nào.


Thành thật mà nói, anh thấy ba người này chẳng khác gì bị thần kinh, sao phải giận dữ với kẻ thần kinh làm gì? Trần Hạo không rảnh như vậy.


"Thưa anh, đừng ép chúng tôi làm chuyện không hay, mời anh đi cho!", bảo vệ chìa tay về phía Trần Hạo, nói.


Anh đưa mắt sang Cổ Điền, đang muốn nói gì thì Tiêu Thúy Lan chợt nở nụ cười ác độc.


Trần Hạo bị chèn ép như thế, bà ta mà không nói gì thì có lỗi với bản thân quá.





"Biết mình là thể loại ất ơ gì chưa? Nhất Phi nhà tôi mà một thằng đàn ông như cậu cũng xứng quan tâm lo lắng sao? Hai người không cùng một thế giới đâu, hôm nay tôi chỉ dạy cho cậu một bài học, cậu mà lì lợm theo đuổi con bé nữa thì không phải cút đi là xong rồi đâu!"


"Không tự biết mình đứng ở đâu mà dám tới Thái Cổ mua ngọc? Đúng là mơ mộng hão!"


"Cút nhanh đi, có nghe không?"


Tiêu Thúy Lan nhục mạ một cách khoái trá, lòng cảm thấy vô cùng hả dạ.


Bà ta thầm nghĩ, ranh con, giờ cậu đã biết chọc giận tôi sẽ phải nhận lấy kết cục gì chưa?


Hừ! Dám mơ tưởng đến Nhất Phi nhà tôi, phá hỏng chuyện của tôi, còn dám cố ý thắng xe gấp để trả thù tôi cơ à? Tôi cho cậu muốn khóc cũng khóc không xong!


Nhạc Tín nở nụ cười tươi rói, ánh mắt đầy trêu cợt, cảm thấy quá bẽ mặt thay cho Trần Hạo.


Tiêu Nhất Phi là một người phụ nữ tuyệt vời đến mức có thể dùng hai từ cực phẩm để so sánh, chỉ có Nhạc Tín cậu ta mới đủ tư cách để sở hữu, thứ dế nhũi như Trần Hạo không xứng để nhớ nhung cô ấy!


Cổ Điền cũng hả hê cười. Qua chuyện lần này, anh ta không chỉ có thể kéo gần mối quan hệ với Nhạc Tín mà còn mượn được Tiêu Thúy Lan để tung cành ô liu với nhà họ Cung sau lưng bà ta!


Chỉ một chuyện mà có thể kết nối với cả hai dòng họ lớn ở Yêu Đô, quả thật là một hòn đá trúng hai con nhạn mà!


Cổ Điền thỏa thuê nghĩ, con mẹ nó, sao mình thông minh quá chừng!


Lúc này, một người đi đến với nụ cười trên môi.


"Ai dám đuổi khách của tôi ngay tại Thái Cổ này vậy? Chán sống rồi à?"


Nghe thấy câu này, theo phản xạ Cổ Điền định đốp chát lại nhưng chợt nhận ra giọng nói đó rất quen tai, hình như là ông nội của anh ta thì phải?


Cổ Điền vừa quay sang thì thấy một người với đôi mắt sắc bén đi tới, là Cổ Thiên Mãnh.


Bất chợt Cổ Điền có linh cảm không lành, bởi vì vẻ mặt của ông nội hầm hầm như muốn ăn tươi nuốt sống anh ta vậy.


Tiêu Thúy Lan biết đến Cổ Điền thông qua Nhạc Tín. Bà ta làm công nhân viên chức trong Yêu Đô, đâu có biết Cổ Thiên Mãnh là ai, thế là sừng sộ lên.


"Ông già kia, ông là ai vậy? Đi chỗ khác, ở đây không có chuyện của ông!"


"Tôi là ông chủ của cửa hàng Thái Cổ này, cũng là ông nội của Cổ Điền! Mấy người đuổi khách ngay trên địa bàn của tôi, thử hỏi có liên quan tới tôi không?", Cổ Thiên Mãnh cười khẩy, trào phúng Tiêu Thúy Lan.


Bà ta nghe vậy, sững sờ thật lâu cũng không biết nên nói gì.


Cổ Thiên Mãnh trông như không hề quan tâm đến cả Nhạc Tín, xoay sang nịnh hót Trần Hạo: "Cậu Trần! Tôi mong mãi, cuối cùng cũng chờ được ngày cậu đến Thái Cổ! Cho tôi xem cậu muốn chọn món gì nào?"


Nhìn thấy ông nội mình xu nịnh Trần Hạo như thế, Cổ Điền cực kỳ ngạc nhiên. Người ông luôn tỏ ra trịch thượng của anh ta đây sao? Chưa bao giờ Cổ Điền thấy Cổ Thiên Mãnh khúm núm với ai như bây giờ cả.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK