Mục lục
Anh chồng khờ - Trần Hạo
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nửa đường, cậu ta nhận được điện thoại của đàn em.


Sau khi kết nối, bên trong liền truyền đến giọng nói dồn dập của đàn em: “Cậu chủ, tên khốn kia may mắn thoát được, ám sát không thành công!”


“Cái gì? Mấy người làm ăn kiểu gì thế hả?”, Nhạc Tín nổi giận.



"Cậu chủ, theo sát thủ nói, bản lĩnh của tên kia không tệ, có thể né tránh được! Xem ra chúng ta muốn đối phó với anh ta thì phải dùng chiêu khác rồi!"


“Tôi mặc kệ cậu dùng chiêu gì, tôi nhất định phải bắt tên này trả giá đắt, tôi muốn anh ta phải bị trừng trị!”, Nhạc Tín gần như là gào lên.


"Yên tâm đi cậu chủ, tôi sẽ đi làm ngay!"


“Mẹ nó chứ!”, sau khi cúp máy, Nhạc Tín hung dữ ném điện thoại ra chỗ ngồi bên cạnh, lúc cậu ta đang độc ác nguyền rủa Trần Hạo, bỗng nhiên một chiếc xe chở xi măng bên cạnh mất khống chế mà nghiêng sang.


Nhạc Tín ngây ra tại chỗ, rầm một tiếng, xe của cậu ta bị xe xi măng va phải, va mạnh vào bức tường ven đường, rất nhanh máu tươi đã nhuộm đỏ tầm mắt.


Tin tức Nhạc Tín bị thương nặng được truyền đến tai người nhà của cậu ta rất nhanh.





Trong bệnh viện, người nhà họ Nhạc đi theo cậu ta nổi giận lôi đình, mắng chửi điều kiện chữa bệnh ở Hải Dương không tốt, khiến bác sĩ ở bên cạnh bị dọa đến mức không dám thở mạnh.


“Chú La? Có phải vụ tai nạn xe này là có người gây ra hay không?”, đàn em hỏi.


Sắc mặt chú La âm trầm nói: “Cậu ở lại Hải Dương điều tra, máy bay cũng sắp đến rồi, tôi đưa cậu chủ về Yêu Đô chữa trị trước!”


“Vâng!”, đàn em nói.


Bên này chú La vừa đưa Nhạc Tín về Yêu Đô, Trần Hạo cũng lái xe lái vào biệt thự của Bạch Phi Nhi.


Dừng xe đi lên trên tầng biệt thự, anh phát hiện cô đang thu dọn đồ đạc.


“Bà xã, em đang làm gì thế?”, Trần Hạo hỏi.


"Ngày mai sẽ phải xuất phát đến Ma Đô, em thu dọn hành lý!"


Trần Hạo sững sờ, mới nhớ ra Bạch thị nhận được cơ hội tham gia trao giải ở Ma Đô.


“Đi đường cẩn thận, có cái gì thì gọi điện thoại cho anh!”, Trần Hạo nói.


Bạch Phi Nhi thả đồ trong tay xuống, lạnh lùng nhìn Trần Hạo.


“Bà xã, em nhìn anh như vậy làm gì?”, Trần Hạo hỏi.


“Lần này đi Ma Đô, không chỉ có em, mà anh cũng phải đi!”, Bạch Phi Nhi nói.


Trần Hạo sững sờ: “Anh đi? Vì sao?”


Bạch Phi Nhi tức giận nói: “Vì sao? Anh không phải nhân viên Bạch thị sao? Anh không phải chồng của em sao? Anh không đi thì ai đi?”


“Anh không đi mà được sao? Làm gì mà phải tức giận thế?”, Trần Hạo cười khổ nhận sai, sau đó định ngồi xuống giường.


“Anh làm gì đấy?”, Bạch Phi Nhi tức giận hỏi.


“Nghỉ một lát, tắm rửa đi ngủ chứ còn gì?”, Trần Hạo buồn bực nói.


"Ngủ phòng khách đi!”, Bạch Phi Nhi lạnh lùng đẩy anh ra khỏi phòng.


Ầm! Sau đó cánh cửa nặng nề đóng lại.


Đóng cửa lại rồi, Bạch Phi Nhi về tới bên giường, ngồi xuống tự lẩm bẩm: “Lần này đi Ma Đô, có tính là một lần chúng ta ở trong thế giới hai người đúng nghĩa không?"


Trần Hạo ở ngoài cửa ngây ra, nghĩ thầm lúc này mới bắt đầu sinh hoạt vợ chồng chưa được mấy ngày, sao lại đột nhiên chấm dứt một cách kì lạ như thế chứ?


Cuối cùng, anh chỉ có thể im lặng trở về phòng của mình.


Sau khi tắm, Trần Hạo nằm trên giường một lát, Lý Vân Dương liền gọi điện thoại tới.


Vừa kết nối, anh ta nói: “Đã giải quyết xong mọi chuyện rồi, Nhạc Tín đã cút! Cũng đã tra gần xong tài liệu về nhà họ Nhạc rồi, lát nữa tôi sẽ gửi cho cậu một phần!"


Trần Hạo lặng lẽ nói: “Tạm thời không cần, chắc tôi phải đến Ma Đô mấy ngày!"


"Đi nhận thưởng ở Ma Đô với cô Bạch?”, Lý Vân Dương hỏi.


Anh bất đắc dĩ cười một tiếng, thật sự là cái gì cũng không thể gạt được yêu nghiệt này.


Không cần Trần Hạo trả lời, Lý Vân Dương đã biết mình đoán đúng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK