Mục lục
Anh chồng khờ - Trần Hạo
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Tôi biết rồi, lát nữa sẽ đến!”, Phòng Nghĩa Dung nói xong liền dặn dò tài xế đến bên ngoài sân huấn luyện.


Rất nhanh xe đã đến, anh nghênh ngang lên xe rời đi.



Mãi cho đến lúc Trần Hạo rời đi, anh vẫn không thèm nhìn lại Vương Đĩnh và Diêm Diệu Dương đang kinh ngạc đứng ở một bên.


Sau một lúc lâu, Diêm Diệu Dương mới tỉnh táo lại từ trong khiếp sợ: “Tôi không tin đám cứng đầu kia sẽ tự giác huấn luyện?”


"Đi, chúng ta đi xem một chút!”, Vương Đĩnh nói.


Hai người cùng nhau đi đến sân huấn luyện của trường học, vừa vào trong đã gặp được Phòng Nghĩa Dung mỉm cười đi ra ngoài.


Ông ta mỉm cười nhìn hai người một chút, gật đầu xem như bắt chuyện, sau đó rời đi với nụ cười đầy ẩn ý.





Trong lòng Vương Đĩnh vẫn không tin, thật sự đang huấn luyện sao? Làm sao có thể?


Diêm Diệu Dương không nhịn được đẩy cửa sân huấn luyện của trường học ra, chỉ thấy một đám người ngồi ngay ngắn trên những nệm êm, khoanh chân hít thở dưới sự dẫn đầu của Thái Hạo Thanh, vẻ mặt ai nấy đều cực kì nghiêm túc!


"Điều này sao có thể...”, Diêm Diệu Dương không tin nổi lên tiếng.


Nghe thấy tiếng động, Thái Hạo Thanh bỗng nhiên mở mắt ra, ánh mắt sắc bén khiến trong lòng Diêm Diệu Dương, Vương Đĩnh run lên.


"Huấn luyện viên Trần đã thông báo, lúc chúng tôi huấn luyện không thể bị quấy rầy, ra ngoài...”


Trời...


Diêm Diệu Dương hít một hơi lạnh, bị khí thế Thái Hạo Thanh làm cho chấn động nói không ra lời.


Vương Đĩnh là ai chứ, là người nổi bật trong đám đời thứ hai, ở trường học, ngay cả hiệu trưởng cũng phải nể mặt hắn ta, bị người khác nói như thế, trong lòng toàn là lửa giận, đang định há mồm nói chuyện.


Nhưng hắn ta còn chưa kịp lên tiếng, Thái Hạo Thanh đã đứng lên, ánh mắt sắc bén như lưỡi dao.


"Tôi nói ông không nghe thấy sao?”


Ánh mắt kinh khủng của Thái Hạo Thanh trong nháy mắt đã khiến Vương Đĩnh sợ mất mật, hắn ta cảm giác nếu lúc này mình không rời đi, sợ rằng sẽ bị tên nhóc ngang ngược này ném thẳng ra ngoài mất.


Hắn ta liền kéo Diêm Diệu Dương ra ngoài theo bản năng.


Đến ngoài cửa, Vương Đĩnh mới lấy thuốc lá ra chia cho Diêm Diệu Dương.


Sau khi hút thuốc, hai người trầm mặc thật lâu, cuối cùng vẫn là Diêm Diệu Dương nói chuyện trước: “Chủ nhiệm Vương, ông cũng đừng tức giận, khiến thành viên trong tiểu đội này nghe lời thì sao chứ? Không phải quyền quản lý huấn luyện vẫn ở trên tay ông sao? Sau này còn nhiều cơ hội dạy dỗ tên họ Trần kia!”


Vương Đĩnh gật đầu, đã tìm về chút tự tin từ trong lời nói của Diêm Diệu Dương.


"Hừ! Chắc chắn tôi sẽ không để tên này yên!”


Mà lúc này, Trần Hạo đã ở trên đường đến Bạch thị.


Nửa giờ sau, chiếc xe đã đỗ ở Bạch thị, sau khi tài xế khách khí tạm biệt Trần Hạo, anh liền nhìn thấy chiếc xe Audi màu đen dừng ở trước đại sảnh Bạch thị.


Người trong xe nhìn thấy Trần Hạo liền nhanh chóng đi xuống, lại là Lâm Thượng Văn đã lâu không gặp.


Nhìn thấy Lâm Thượng Văn, Trần Hạo kinh ngạc hỏi: “Sao ông lại tới đây?”


"Cậu Trần, tôi đang chờ cậu đây!”, Lâm Thượng Văn lấy lòng nói.


"Chờ tôi?”, Trần Hạo không hiểu.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK