Mục lục
Anh chồng khờ - Trần Hạo
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Điều này làm cho Trần Hạo không khỏi tò mò, rốt cuộc là người như thế nào mới có thể khiến cho Du Tử Uyên không sợ hãi trước cái chết có thể bày ra vẻ rối rắm như thế này.


“Tôi rất muốn biết người kia là ai, nhưng tôi vẫn chưa có ý định buông tha cho anh, trước hết để cho anh nếm thử mùi vị của việc xương cốt bị ăn mòn đi!”


Trần Hạo duỗi tay đâm Du Tử Uyên một cái, khiến cho cậu ta lập tức hét ầm lên, cảm giác đau đớn được phóng đại lên mấy lần, Du Tử Uyên không ngừng lăn lộn trên mặt đất.



“Cậu Du, kiêu ngạo của anh đâu? Ngang ngược của anh đâu? Anh chỉ có chút bản lĩnh như thế này thôi sao? Giống như một con chó lăn lộn trên mặt đất trước mắt tôi, quả thật làm cho tôi vô cùng thất vọng!”


“Mày… sẽ biết… sự khủng bố của cô ấy… giết tao… đến đây!”, Du Tử Uyên đau đớn nói.


“Chậc chậc! Anh thật thảm hại…”, trong mắt Trần Hạo lộ ra sát khí.


Vút! Đúng lúc này, một bóng đen đột nhiên lao tới, chỉ trong nháy mắt, hàng loạt ám khí bay đến.


Đồng thời, một ông lão sắc mặt nghiêm trọng đi thẳng đến chỗ Du Tử Uyên.





Thân thể Trần Hạo linh hoạt như cá nhỏ, trong không gian nhỏ hẹp né tránh tất cả ám khí, sau đó anh xuất hiện trước mặt bóng đen, đấm mạnh vào ngực đối phương, người nọ phun một ngụm máu về phía Trần Hạo.


Anh lui về sau vài bước để tránh cho bản thân bị dính máu, nhưng lúc này, Du Tử Uyên đã được ông lão kia khiêng lên, chạy như điên ra ngoài.


Trong mắt Trần Hạo loé lên một tia sắc bén, anh đá mạnh chiếc sofa, lò xo trong ghế bị một lực lớn làm cho bật thẳng ra ngoài, như một thanh kiếm sắc bén phóng thẳng về phía bóng đen.


Nháy mắt, bóng đen kia đã bị đâm cho đầm đìa máu tươi, nhưng đến cuối cùng, hắn ta vẫn cố gắng kéo chân Trần Hạo lại, muốn dùng chút hơi tàn cuối cùng của mình để ngăn anh đuổi theo.


Mà giờ phút này, ông lão đã chạy tới cửa lớn của biệt thự.


Thái Hạo Thanh mỉm cười đi ra, chuẩn bị ngăn ông lão lại.


Hai mắt ông lão loé lên một tia sáng: “Tôi là Phong Hành Đông, người nhà họ Du ở Ma Đô, một khi tôi chết…”


Thái Hạo Thanh nhe răng cười, cậu ta không quan tâm đối phương là Phong Hành Đông hay Phong Hành Tây, ông lão này là một cao thủ, đây là thời điểm thích hợp thử nghiệm bộ công pháp mới mà Trần Hạo dạy cho cậu ta.


Lại không nghĩ tới, Thái Hạo Thanh còn chưa kịp ra tay đã bị một người ngăn cản.


“Cậu không thể cản đường ông ta…”, người cản cậu ta vậy mà lại là Mễ Quả Quả.


“Vì sao?”, Thái Hạo Thanh khó hiểu hỏi lại.


“Phong Hành Đông không chỉ là người nhà họ Du, mà còn là người nhà họ Cơ ở Đế Đô!”


“Cái gì…”


Cho dù là Thái Hạo Thanh, khi nghe đến dòng họ này, sắc mặt cậu ta cũng thay đổi.


Ngay khi cậu ta còn đang sửng sốt, Phong Hành Đông đã mang theo Du Tử Uyên phi thẳng ra ngoài biệt thự và biến mất trong bóng tối!


“Chạy đi đâu…”


Những người khác của tiểu đội đang canh gác bên ngoài quát lớn.


Thái Hạo Thanh theo bản năng ra lệnh cho bọn họ qua tai nghe: “Thả bọn họ đi!”


Mà lúc này, Trần Hạo mới thỏng thả bước ra từ trong biệt thự.


Thấy Trần Hạo, Thái Hạo Thanh vội xin lỗi: "Huấn luyện viên, do tôi cả..."


Anh thản nhiên phất tay, không trách cậu ta mà nhìn về phía Mễ Quả Quả: "Tại sao?"


"Vì Du Tử Uyên không đáng sợ, người phụ nữ đã sinh ra anh ta mới đáng sợ!", cô ấy đáp.


Trần Hạo như có điều suy nghĩ, nói: "Thế à?"


"Mẹ của anh ta là Cơ Thanh Phó!", Mễ Quả Quả tiếp tục giải thích nguyên nhân tại sao mình lại bảo Thái Hạo Thanh thả người.


Nghe thấy cái tên này, trong mắt anh thoáng qua vẻ nghiền ngẫm: "Không ngờ lại là bà ta".

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK