Mục lục
Anh chồng khờ - Trần Hạo
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trần Hạo cười ha ha nói: “Mọi chuyện đâu có đơn giản như những gì cô nghĩ, người gây ra sự việc lần này ở Lâm Thành là Hồng Bình của Sâm Kỳ, thế lực của Sâm Kỳ không nhỏ, tất nhiên là sẽ không dễ dàng buông tha cho chúng ta như vậy rồi! Trận đánh ác liệt hơn còn ở phía sau!”


“Sợ gì? Đối phương có thể cứng đến mức nào? Còn cứng hơn cả cậu sao?”, Tiêu Nhất Phi câu dẫn nói.



Trần Hạo không nói gì chỉ nở nụ cười, người phụ nữ này quả thật là yêu tinh đến tận xương tuỷ.


Nhìn thấy Trần Hạo lại muốn nuốt vào bụng, ngay khi yêu tinh đang chuẩn bị thêm củi lửa để mau chóng nuốt chửng anh trai Tam Tạng thì điện thoại di động bỗng nhiên vang lên.


Vừa nhìn thấy người gọi đến, sắc mặt Tiêu Nhất Phi lập tức thay đổi.


Sau khi điện thoại được kết nối, bên trong lập tức truyền đến một giọng nói lãnh đạm, ẩn chứa hai phần mệnh lệnh: “Nhất Phi, nửa giờ sau cô đến Hải Dương, ra sân bay đón cô…”


Đối phương vừa nói xong đã trực tiếp cúp điện thoại, không thèm để ý đến chuyện Tiêu Nhất Phi có đồng ý hay có thời gian hay không.





Trần Hạo ở bên cạnh nghe được nội dung cuộc điện thoại tò mò hỏi: “Ai vậy?”


Anh cảm thấy vô cùng kỳ lạ, người nào mà có tư cách nói chuyện với Tiêu Nhất Phi như vậy, hơn nữa, có vẻ như cô ấy còn không tức giận.


“Là cô của tôi!”


“Cô? Cô còn có cô sao?”, Trần Hạo cảm thấy ngoài ý muốn hỏi lại.


Từ khi quen biết Tiêu Nhất Phi, Trần Hạo chưa từng gặp người nhà của cô ấy.


Tiêu Nhất Phi cũng rất ít khi đề cập đến, nếu như không phải lần trước người nhà của cô ấy tìm đến tận cửa thì Trần Hạo hoàn toàn không biết gì về gia đình của Tiêu Nhất Phi.


“Không lẽ tôi được sinh ra từ khe nứt trên tảng đá?”, Tiêu Nhất Phi nghiêm mặt nói.


Người gọi tới là cô của cô ấy, Tiêu Thuý Lan, người có ơn đối với Tiêu Nhất Phi.


Năm đó, thời điểm mà cô ấy cùng bố thê thảm nhất, cơ bản là phải dựa vào tiếp tế của người cô này mà sống, sau đó, tiền học đại học của Tiêu Nhất Phi cũng là do bà ta chi trả.


Nhưng mà, Tiêu Nhất Phi vẫn cảm thấy đằng sau chuyện này có điều gì đó uẩn khúc, người cô này của Tiêu Nhất Phi là một người chỉ chú trọng lợi ích, căn bản là không phải loại người có thể ra tay giúp đỡ bố con cô ấy.


Cộng thêm mấy năm nay, con đường quan chức của bà ta thăng tiến như diều gặp gió, Tiêu Nhất Phi càng thêm hoài nghi, sự giúp đỡ này có quan hệ với người phụ nữ đã sinh ra cô ấy. Tiêu Nhất Phi cho rằng, người cô này thay mẹ cô ấy ra mặt giúp đỡ bố con mình là để đổi lấy sự thăng quan tiến chức cho bản thân.


Nhìn thấy Tiêu Nhất Phi còn đang ngẩn người, Trần Hạo cười nói: “Có muốn tôi giúp gì không?”


Lúc này, Tiêu Nhất Phi mới bừng tỉnh từ trong dòng suy nghĩ: “Đương nhiên là có, đi ra sân bay với tôi đi!”


“Hừm… Chuyện này không thích hợp lắm, tôi lấy thân phận gì để đi?”, Trần Hạo nói.


“Người đàn ông của tôi?”, Tiêu Nhất Phi không cần suy nghĩ, trực tiếp trả lời.


Trần Hạo không nói gì, chỉ có thể cười khổ để Tiêu Nhất Phi kéo mình rời khỏi Cửu Khúc, sau đó, hai người lái xe đến sân bay Hải Dương.


Lúc đến sân bay đã là một giờ sau, Tiêu Nhất Phi dẫn theo Trần Hạo đến sảnh chờ, không lâu sau, một người phụ nữ trung niên đeo kính râm chậm rãi bước ra từ cổng xuống của máy bay.


Nhìn thấy bà ta, Tiêu Nhất Phi miễn cưỡng nặn ra một nụ cười: “Cô!”


Sau khi nhìn thấy cô ấy, Tiêu Thuý Lan tháo kính râm xuống: “Nhất Phi, đã bao lâu rồi cháu không về Yêu Đô? Lễ Tết mấy năm nay cũng không thấy đến thăm cô?”


“Cô, cháu ở Hải Dương gây dựng sự nghiệp, thật sự là có chút bận rộn!”, Tiêu Nhất Phi giải thích.


“Người không tới, quà tặng cũng không gửi đến luôn? Cháu có hiểu phép tắc hay không? Cô đang thay mẹ cháu dạy dỗ cháu, hiểu không?”


Tiêu Thuý Lan vừa gặp đã trách mắng Tiêu Nhất Phi một tràng, làm cho Trần Hạo cũng phải sửng sốt.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK