Mục lục
Anh chồng khờ - Trần Hạo
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cơ Thanh Phó nhanh chóng quyết định: "Chú Đông, chuyển mười tỷ cho Trần Hạo!"


"Thưa bà..."


"Tôi nói chuyển là chuyển!", bà ta giận dữ hét lên.



Phong Hành Đông tức tốc ra ngoài, trong phút chốc từ nhiều nguồn chuyển một số tiền lớn vào cùng một tài khoản, sau đó ông ta chuyển sang tài khoản theo yêu cầu của Trần Hạo.


Cơ Thanh Phó cố gắng kiềm chế cơn giận của mình, nhìn chằm chằm vào anh, hỏi: "Thế đã được chưa?"


Trần Hạo tùy ý ném một cái bình sứ nhỏ ra: "Trong đây có một viên thuốc, cho con trai của bà uống, bảo đảm không có mệnh hệ gì trong một năm!"


"Một năm...chỉ là một năm, Trần Hạo, cậu thật quá đáng!", bà ta phẫn nộ quát.


"Bà dì, dì vừa thông minh vừa nguy hiểm như thế, tôi thì lại không thích dùng đầu óc, đương nhiên phải tìm cách để mình được an toàn rồi!"


"Được! Hay lắm, ha ha!"





Cơ Thanh Phó tức tối xoay người bỏ đi.


Hiện giờ, bà ta chỉ có thể cứu đứa con trai sắp chết của mình trước để có cơ may cứu vớt tình hình, tất cả những thứ khác đều không quan trọng.


Thấy Cơ Thanh Phó bỏ đi, Trần Hạo mỉm cười tự nhủ: "Thế này có được tính là tự đào hố chôn mình không nhỉ?"


Anh nhìn lướt qua tấm ảnh được đặt trên bàn làm việc của Bạch Phi Nhi.


Tự giễu cười, Trần Hạo thầm nghĩ, để lại mối họa thì đành vậy, dù sao Du Tử Uyên cũng là con của Văn Nhân Bá Hành.


Anh không ngại đương đầu với ông ta, nhưng ngặt nỗi nhà họ Bạch và Cửu Khúc còn quá non trẻ, chắc chắn không thể chống chọi với sự phản kích điên cuồng của nhà họ Văn Nhân.


Rời khỏi Bạch Thị, Phong Hành Đông cấp tốc chạy đến bệnh viện, không nhịn được nói ra nghi vấn trong lòng: "Bà chủ, lần này chúng ta chịu tổn thất quá nặng nề..."


Không chờ ông ta nói xong, Cơ Thanh Phó ngắt lời: "Chú Đông, đừng nói nữa. Tôi biết chú định nói gì, trước đây tôi có thể chờ hai mươi năm, bây giờ cũng vậy! Tất cả những chuyện hôm nay, ngày khác tôi sẽ khiến bọn họ phải trả lại gấp bội!"


Dứt lời, bà ta nhìn ra ngoài cửa sổ, không biết đang suy nghĩ điều gì.


Trong văn phòng chủ tịch Bạch Thị, Cơ Thanh Phó vừa đi về thì Bạch Phi Nhi quay trở lại, im lặng không nói gì thật lâu.


Trần Hạo chuẩn bị giải thích: "Bà xã à, chuyện..."


"Trần Hạo! Đừng nói gì cả, em muốn ở một mình một lát!", Bạch Phi Nhi ngẩng đầu nhìn anh.


Trần Hạo gượng cười, đáp: "Vậy được rồi!"


Nói rồi anh xoay người rời khỏi văn phòng, Bạch Phi Nhi chậm rãi chuyển động cái ghế, phức tạp nhìn bầu trời Hải Dương bao la ngoài cửa sổ, ánh mắt hiện lên sự do dự.


Về phía Trần Hạo, sau khi giải quyết dứt điểm chuyện ở Bạch Thị, vì đang rảnh rỗi nên anh đến Cửu Khúc.


Trần Hạo hiểu tính cách của yêu tinh, hôm nay về mà không đi báo danh thì lần gặp mặt sau đó sẽ bị "phục vụ" chu đáo cho xem. Không phải anh sợ Tiêu Nhất Phi, chỉ là do người phụ nữ này quá quyến rũ, Trần Hạo sợ mình không kìm được mà ăn luôn cô ấy.


Đến nơi, anh đi thẳng đến văn phòng của Tiêu Nhất Phi.


Yêu tinh đang đeo kính yên lặng xem giấy tờ trước mặt.


Trần Hạo gõ cốc cốc vào cửa.


Tiêu Nhất Phi ngẩng đầu lên, thấy anh đi tới thì nở nụ cười đầy mị hoặc.


"Cậu chàng này, xem như cậu có lương tâm, lần này trở về biết tới gặp tôi, có tiến bộ! Nào, ngồi cạnh chị đi!", Tiêu Nhất Phi ngoắc ngoắc ngón tay nõn nà như măng.


Trần Hạo mỉm cười lại gần.


Sau đó, Tiêu Nhất Phi tự nhiên đưa tay ra, sờ soạng người anh từ trên xuống dưới.


"..."


Trần Hạo lặng lẽ toát mồ hôi.


"Làm gì vậy?"


"Kiểm tra xem cậu có thiếu tay thiếu chân gì không thôi mà? Cậu thích làm ầm ĩ, Ma Đô là nơi tụ họp nhiều nhân vật lớn, đàn ông thì nhai thịt không nhả xương, phụ nữ thì ngủ với đàn ông mà không thèm cởi cả quần áo, yên cho tôi kiểm tra nào!"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK