Mục lục
Anh chồng khờ - Trần Hạo
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nghĩ vậy, Thường Lâm cười ha ha nhìn về phía sườn mặt của Trần Hạo: “Cậu Trần à? Anh còn có mối quan hệ nào thì mau xem xét lấy ra dùng đi? Nếu có, tôi sẽ đợi, dù sao thì tôi cũng không thiếu chút thời gian này! Còn nếu như không có, vậy thì thật ngại quá, tôi phải cho người niêm phong xưởng sản xuất thuốc!”





Trần Hạo cười ha ha nói: “Quan hệ thì không có, nhưng mà tôi lại có chút tin tức về ông Thường đấy, tôi khuyên ông tốt nhất là không nên làm như vậy!”






Là quân sư kiêm quản lý tình báo của Thiên Đường Chiến Thần, Lý Vân Dương không bao giờ buông tha cho bất cứ tin tức nào.





Sau khi thành lập mạng lưới tình báo của mình ở Hải Dương, chuyện đầu tiên anh ta làm chính là lập một bảng thống kê những người từng có mâu thuẫn với Trần Hạo, sau đó điều tra chi tiết, thậm chí người ta mặc quần lót màu gì cũng điều tra rõ ràng.





Ngay cả nhà họ Trương, nhà họ Chu, nhà họ Từ, Lý Vân Dương cũng điều tra rành mạch, càng không nói đến Thường Lâm.





Cho nên, Trần Hạo vừa nói ra những lời đó là bởi vì trong tay anh có điểm yếu của Thường Lâm!








Chỉ tiếc rằng tên Thường Lâm này ngu ngốc, hắn ta cho rằng những lời nói của Trần Hạo chỉ là những lời mạnh miệng không biết sống chết.





Thường Lâm cảm thấy chuyện đã đến nước này rồi mà Trần Hạo còn giả vờ, hắn ta hừ lạnh nói: “Xem ra các người không có mối quan hệ nào có thể sử dụng được nên mới đứng ở đây mạnh miệng! Còn ngây người ra đó làm gì? Niêm phong hết lại cho tôi!”





Khi Thường Lâm đang oai phong lẫm liệt ra lệnh niêm phong, Trần Hạo đã nghiền ngẫm gửi đi một đoạn tin nhắn.





Ở bên kia, hiển nhiên là Tiêu Nhất Phi gọi điện thoại không có kết quả gì, liên tiếp gọi điện thoại cho mấy vị tai to mặt lớn, nhưng không có người nào dám ra tay giúp đỡ.





Cho dù là người có quan hệ thân thiết với Tiêu Nhất Phi cũng chỉ khuyên Tiêu Nhất Phi tự giải quyết cho tốt.





Nói chuyện này không phải là chuyện nhỏ, người động vào Cửu Khúc có thế lực rất lớn.





Không chỉ chuyện niêm phong là việc đã chắc như đinh đóng cột, theo như tin tức mà người nọ biết, bọn họ còn sắp xếp thủ đoạn phía sau, nếu như Tiêu Nhất Phi tìm đoàn chuyên gia thì sẽ vướng phải tội hối lộ, tự chuốc lấy phiền phức cho bản thân.





Đối phương không chỉ muốn ép Cửu Khúc vào đường cùng ở giờ phút này, mà phía sau còn có rất nhiều chiêu trò, rất nhiều chiếc mũ lớn đang chờ để chụp lên đầu bọn họ.





Hơn nữa, người nọ còn nói, người tham dự vào sự kiện nhắm vào Cửu Khúc lần này là mấy vị quyền cao chức trọng bên phía chính phủ, căn bản là không liên quan đến quan chức bên này, vậy nên cho dù bọn họ muốn giúp Cửu Khúc cũng không có khả năng!





Thường Lâm nhìn thấy Tiêu Nhất Phi gọi điện thoại không có kết quả thì nụ cười lại càng thêm đắc ý: “Thế nào rồi tổng giám đốc Tiêu, còn không chịu tin lời tôi nói, ngạc nhiên không? Chuyện này đâu ai dám quản? Nói khó nghe một chút, đừng nói là trên tay chúng tôi có chứng cứ vô cùng xác thực, cho dù không có chứng cứ, có người muốn Cửu Khúc chết thì Cửu Khúc của các người phải chết!”





“Niêm phong lại cho tôi!”, Thường Lâm quát lớn, ánh mắt hắn ta đảo qua Trần Hạo và Tiêu Nhất Phi, vẻ mặt vô cùng đắc ý.





Người của Cửu Khúc giống như kiến bò trên chảo nóng.





Hiện tại, lượng tiêu thụ sản phẩm của Cửu Khúc ở tỉnh Sở rất lớn, không chỉ có thuốc chữa viêm gan B mà các sản phẩm chăm sóc sắc đẹp cũng bán rất chạy, hơn nữa, Tiêu Nhất Phi còn âm thầm tiết lộ một chút tin tức cho người phía dưới, có lẽ là bọn họ có cơ hội trở thành nhà cung ứng cho quân đội!





Trong mắt công nhân viên ở đây, Cửu Khúc giống như là thiên đường, rất nhiều người đã tưởng tượng ra rằng, dựa theo tốc độ phát triển hiện tại của Cửu Khúc, không đến vài năm nữa, Cửu Khúc sẽ trở thành công ty dược phẩm hàng đầu nước Hoa!





Chỉ là hiện tại, tất cả dường như đã tan thành mây khói!





Rất nhanh sau đó, những người mặc trang phục của cục quản lý dược phẩm đã đi dán giấy niêm phong trở về.





Thường Lâm cầm một tập giấy niêm phong chưa dán, ngạo nghễ phe phẩy trong tay: “Mấy dòng chữ niêm phong này trước đây tôi đều cảm thấy nhìn không vừa mắt, nhưng hôm nay nhìn vào lại phá lệ thấy thoải mái, các anh em, hôm nay tôi bao, chúng ta đi ăn mừng!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK