Mục lục
Anh chồng khờ - Trần Hạo
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Có tiền không lấy chính là đồ ngu!”, Giọng của Từ Tử Hàm trong đoạn thu âm.


Thu âm phát đến đây, rốt cuộc có người nhịn không nổi nữa nhảy ra nói: “Cậu Từ? Không phải anh nên cho chúng tôi một lời giải thích à?”


Sắc mặt Từ Tử Hàm u ám: “Chẳng lẽ anh không biết ghi âm cũng có thể làm giả sao?”



Mọi người đều im lặng, không phải bọn họ thật sự cho rằng đoạn ghi âm này bị làm giả, nhưng mà ánh mắt Từ Tử Hàm uy hiếp bọn họ thật đáng sợ.


Trần Hạo cười tủm tỉm: “Không có liên quan đến cậu Từ, tôi cũng tin tưởng là anh trong sạch cho nên tôi nhất định sẽ đưa đoạn ghi âm này cho cảnh sát, chắc chắn bọn họ có thể giúp anh chứng minh!”


“Được thôi, anh nhanh chóng gửi đi, đừng khiến tôi thất vọng!”, Từ Tử Hàm lạnh lùng nói ra câu này, sau đó quay đầu bước đi.


Chu Tiểu Nhược tham gia toàn bộ buổi quyên góp, biết là Chu Ngọc Hành giở trò đành đỏ mặt giải thích với Trần Hạo: “Trần Hạo, thật xin lỗi, tôi cũng không biết việc này!”





“Không trách cô!”, Trần Hạo cười.


Mà lúc này, hiện trường đã trở nên rối loạn, một đám người tức giận xông lên bục, vây quanh người chủ trì: “Người của nhà họ Chu đúng không? Chúng tôi muốn giải thích!”


Trần Hạo cười, nhỏ giọng nói bên tai Chu Tiểu Nhược: “Cô Chu, cô nên cho chính mình thêm chút phân lượng, muốn nắm vận mệnh của mình trong tay thì không thể trông chờ vào người khác!”


Nói xong, Trần Hạo ra hiệu cho Tô An, cả hai xoay người rời đi.


Chu Tiểu Nhược nghe được lời nói của Trần Hạo, sửng sốt một lúc lâu mới hiểu được ý của anh.


Nếu muốn tương lai của mình không ở trong tay người khác thì phải nắm chặt quyền lợi của bản thân, nếu cô ấy có thể trở thành người thừa kế của nhà họ Chu thì còn ai có thể sắp đặt cuộc sống của cô ấy nữa?


Nghĩ vậy, Chu Tiểu Nhược lên tiếng: “Mọi người đừng tranh cãi, nhà họ Chu nhất định sẽ cho mọi người một lời giải thích. Các khoản tiền và vật phẩm quyên góp hôm nay sẽ được chúng tôi thống kê lại cẩn thận, khi việc thống kê xong xuôi nhất định sẽ hoàn trả lại toàn bộ cho mọi người! Tôi đại diện cho nhà họ Chu xin lỗi mọi người! Nhà họ Chu chắc chắn sẽ không bỏ qua cho những người lợi dụng tên tuổi của gia tộc để gây chuyện!”


Được Chu Tiểu Nhược thành khẩn giải thích, lửa giận của mọi người vơi đi không ít.


Khi Chu Tiểu Nhược chủ động nhận giải quyết hậu sự thì Trần Hạo và Tô An mới rời khỏi phòng đấu giá.


Đến tận lúc này Tô An vẫn còn rất mông lung.


Sau khi suy nghĩ cẩn thận tiền căn hậu quả mọi chuyện, Tô An càng thêm khâm phục Trần Hạo.


Vừa nãy không chỉ không làm mất mặt nhà họ Bạch mà còn giành hết nổi bật, trải qua chuyện này, về sau những người này sẽ chẳng dám khinh thường nhà họ Bạch nữa.


Quan trọng hơn là nhà họ Bạch không những có được danh tiếng, còn có thể đánh cho Từ Tử Hàm và Chu Ngọc Hành vướng vào một mớ rắc rối, không tốn một xu!


Buộc phải loại bỏ, sau này chẳng có ai nhớ rõ nhà họ Bạch không tiêu tiền, chỉ biết những gì nhà họ Bạch đã làm.


Cậu Trần quá cao tay! Cao hơn cả mấy tầng lầu luôn!


Sau khi hiểu rõ mọi chuyện, Tô An càng phục sát đất anh.


Trần Hạo lái xe quay về Hải Dương dưới sự đưa tiễn đầy khách khí của Tô An.


Khi anh lái xe về đến biệt thự thì trời đã rạng sáng.


Sau khi vào cửa, cả biệt thự tối đen như mực, Trần Hạo đi thẳng về phòng.


Nhưng anh lại không biết, sát vách có người nghe được tiếng anh trở về mới an tâm đi ngủ.


Hôm sau, Trần Hạo ngủ đến tận tám giờ mới tỉnh dậy.


Bạch Phi Nhi phải đến Bạch thị từ sáng sớm.


Rửa mặt xong, Trần Hạo cũng ra cửa ăn chút vằn thắn.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK