Mục lục
Anh chồng khờ - Trần Hạo
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Cô Murayama, đây là người mà tôi đã từng nhắc đến với cô, cậu chủ nhà họ Từ, Từ Tử Hàm!”, Duẫn Hồng Đào nói.


Murayama mỉm cười nhàn nhạt, trước khi đến nước Hoa, thuộc hạ của cô ấy đã điều tra rõ ràng về tình hình của tỉnh Sở.


Cô ấy biết cái người tên Từ Tử Hàm này là người của nhà họ Từ tỉnh Sở, hơn nữa còn có địa vị khá lớn trong nhà, có thể nói là một trong những ứng cử viên ưu tú có khả năng tiếp quản dòng họ.



Mà nhà họ Từ ở tỉnh Sở có thế lực rất lớn trong giới quan chức, mặc dù không được nhiều người biết đến như văn Chu võ Mễ, nhưng chắc chắn là một dòng họ lớn hàng đầu.


Người như vậy, tất nhiên là Murayama Otoha không thể thờ ơ lạnh nhạt: “Thì ra là cậu Từ, ông Duẫn đã từng kể với tôi về anh, thật vui mừng khi được gặp anh!”


Murayama Otoha nhẹ nhàng vươn tay ra, Từ Tử Hàm biết cô ấy là một người tài giỏi, danh chính ngôn thuận nắm trong tay dòng họ Murayama, nhưng gã không ngờ cô ấy còn là một người xinh đẹp như vậy, nhất thời, trong lòng gã nổi lên chút suy nghĩ khác thường, càng thể hiện ra dáng vẻ phong độ, nho nhã.


“Tôi đã từng nghe rất nhiều chuyện về cô Murayama, thật không nghĩ tới cô lại xinh đẹp như thế này, gặp được cô, tôi thật sự rất vui vẻ!”


Từ Tử Hàm ra vẻ một quý ông lịch lãm, gã nhẹ nhàng cầm tay Murayama Otoha một chút rồi buông ra, gã muốn để lại ấn tượng tốt trong lòng đối phương.





“Cậu Từ khen nhầm rồi!”, Murayama Otoha cười nói.


Từ Tử Hàm nói: “Nhà họ Từ chúng tôi luôn muốn kết bạn với nhiều người, tôi rất hy vọng trong tương lai cô Murayama có thể trở thành một trong những người bạn của tôi, giới thiệu với cô, đây là Hà Thi Vân, người nhà họ Hà ở Hải Dương!”


Murayama Otoha nhàn nhạt bắt tay với Hà Thi Vân, rõ ràng là thái độ không nhiệt tình bằng lúc đối mặt với Từ Tử Hàm.


Mặc dù trên mặt Hà Thi Vân vẫn giữ nguyên nụ cười nhưng trong lòng rất không thoải mái, cô ta thầm nghĩ, giả vờ cái gì chứ? Lột ra lớp mặt nạ nữ thần, còn không phải là…


Gặp được Murayama Otoha, Từ Tử Hàm làm gì còn tâm tư mà chú ý đến Hà Thi Vân đang không vui, gã tiếp tục nói: “Lần này tôi dẫn theo cô Hà đến là muốn bàn bạc xem có thể hợp tác cùng nhà Murayama hay không, tôi nghĩ, chú Duẫn cũng đã nói cho cô biết ý định của nhà họ Từ chúng tôi rồi đúng không?”


Murayama Otoha thản nhiên gật đầu, ánh mắt khẽ đảo qua Hà Thi Vân nói: “Ông Duẫn đã từng đề cập với tôi, nhưng mà bây giờ tôi còn chút chuyện quan trọng phải xử lý trước, không bằng chúng ta hẹn lần sau gặp mặt đi?”


Từ Tử Hàm nhìn thấy người đẹp, trong lòng đã sớm ngứa ngáy, làm sao gã có thể buông tha cơ hội giả vờ làm người đàn ông ga lăng được cơ chứ.


“Cô Murayama còn có việc thì cứ đi trước đi! Chúng tôi có thể chờ mà!”


Murayama Otoha gật đầu: “Vậy chỉ đành để cậu Từ chờ đợi một chút!”


Nói xong, Murayama Otoha nhẹ nhàng gật đầu với Hà Thi Vân, rồi đi thẳng đến thang máy, bước đi có chút vội vàng, dường như là thật sự có chuyện gấp cần phải giải quyết.


Sau khi cô ấy đi rồi, Hà Thi Vân mới khó chịu nói: “Giả vờ cái gì mà giả vờ!”


Từ Tử Hàm trừng mắt liếc nhìn cô ta: “Đã quên những lời anh nói với em rồi sao? Cô ấy là Murayama Otoha, người quyết định địa vị của nhà họ Hà ở Hải Dương trong tương lai, đem cái tính tình kiêu ngạo của em thu lại ngay cho anh, em không thể đắc tội với người này!”


Cảnh cáo Hà Thi Vân xong, ánh mắt Từ Tử Hàm lại lưu luyến không rời nhìn theo bóng dáng xinh đẹp của Murayama Otoha.


Ở bên cạnh, Hà Thi Vân cực kỳ tức giận, trong lòng nguyền rủa Murayama Otoha cả trăm lần, nhưng ngoài mặt vẫn giả vờ nịnh nọt nói: “Em biết rồi, em cũng không có ý gì khác, chỉ là cảm thấy biểu hiện của cô ấy có chút giống kiểu người thánh mẫu!”


“Nhớ kỹ, lời này chỉ có thể nói ở trước mặt anh, đừng bao giờ để cho người ngoài nghe được, nếu không, ngay cả anh cũng không thể cứu được em!”, Từ Tử Hàm nói.


Nghe gã nói vậy, trong lòng Hà Thi Vân càng thêm tức giận, nhưng cũng chỉ có thể kìm nén lại, trên mặt còn phải nở nụ cười làm lành, cười đến mức quai hàm đã sắp cứng đờ.


Mà lúc này, Duẫn Hồng Đào sau khi khách sáo đưa Murayama Otoha đến cửa thang máy, ông ta cũng không đi cùng.


Murayama Otoha bước vào trong thang máy, mỉm cười lịch sự với Duẫn Hồng Đào, theo cánh cửa chậm rãi khép lại, thái độ của cô ấy nhanh chóng thay đổi, lúc này, vẻ mặt có chút lo lắng, lại mang theo chút tâm tư của thiếu nữ, nóng lòng hỏi người đi cùng là Murayama Ryota.


“Anh ấy đã đến đây chưa?”, Murayama Otoha hỏi, trong mắt lộ ra vẻ chờ mong.


Murayama Ryota nói: “Đã đến rồi!”


“Tốt quá! Tôi có chút xúc động, lòng bàn tay cũng đổ đầy mồ hôi!”, giọng điệu của cô ấy mang theo chút vội vàng nói.


Rất nhanh sau đó, Murayama Otoha dẫn theo Murayama Ryota đi vào phòng tổng thống mà cô ấy đã sắp xếp từ trước.


Giờ phút này, ở trong phòng tổng thống, một người đàn ông đang đứng chắp tay sau lưng ngắm nhìn Hải Dương về đêm qua khung cửa sổ sát đất, ánh mắt lộ ra vẻ say mê và hưởng thụ.


Nhìn thấy bóng dáng kia, Murayama Otoha không nhịn được mà nhớ đến dáng vẻ tàn nhẫn và sắc bén của người đàn ông ở vùng núi hoang dã ngày trước.


Bịch một tiếng, Murayama Otoha liền quỳ gối xuống mặt đất, cung kính nói: “Chủ nhân!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK