Mục lục
Anh chồng khờ - Trần Hạo
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Vương Đĩnh giận dữ, muốn đáp trả, lại bị Diêm Diệu Dương giữ chặt.


"Tên nhóc này đang giả vờ, ông cứ để cậu ta đi dạy, chúng ta sẽ đợi đến khi cậu ta phải khóc lóc trở về!”



Vừa dứt lời, phía dưới lại hỗn loạn hẳn lên, không có ai cho rằng Trần Hạo có thể dạy được, ngay cả hiệu trưởng Phòng Nghĩa Dung cũng phải nhíu mày, nói thật, ông ta cũng không nghĩ tới cấp trên sẽ phái tới huấn luyện viên trẻ tuổi như thế, hơn nữa nhìn qua hoàn toàn không có liên quan gì đến hai chữ lợi hại.


Trần Hạo cười lạnh: “Buồn cười, làm học sinh của Trần Hạo tôi, không biết là những người này có phúc phận tu luyện mấy đời đâu, tôi không chỉ có thể dạy, còn có thể dạy tốt!”


Nghe Trần Hạo nói thế, mọi người xung quanh không nhịn được bật cười.


Đương nhiên cười to nhất là Vương Đĩnh và Diêm Diệu Dương.





Trần Hạo lại nhìn về phía hiệu trưởng lần nữa: “Hiệu trưởng Phòng có thể dẫn tôi đi rồi!”


Phòng Nghĩa Dung vội vàng dẫn Trần Hạo ra bên ngoài phòng họp.


Lúc này Diêm Diệu Dương đứng bên cạnh Vương Đĩnh, lấy cùi chỏ huých hắn ta, Vương Đĩnh lập tức hiểu ý của Diêm Diệu Dương.


"Huấn luyện viên Trần, nếu cậu đã có lòng tin như vậy, không bằng chúng ta đánh cược một lần?”


Trần Hạo dừng chân lại, quay đầu nhìn, đã có người muốn chết, anh cũng không ngại tiễn một đoạn đường.


"Rất sẵn lòng!”, Trần Hạo nói.


Phòng Nghĩa Dung chau mày, không nghĩ tới Trần Hạo thật sự đồng ý, muốn ngăn cản đã không kịp nữa rồi.


Vương Đĩnh thấy Trần Hạo không cần suy nghĩ đã đồng ý luôn, liền cười ha ha, trên mặt đầy vẻ đắc ý.


"Việc đánh cược là do tôi nói ra, vậy thì cậu hãy nói tiền cược đi! Bao nhiêu tiền tôi cũng chơi hết!”, Vương Đĩnh kiêu ngạo nói.


Ông ta cảm thấy ông ta căn bản không thể thua vụ cá cược này, cho nên Trần Hạo có đưa ra con số lớn hơn ông ta cũng dám nhận.


Trần Hạo cười lạnh: “Đánh cược? Ông có sao? Tôi cược một trăm triệu! Bây giờ lấy ra, đặt ở bên trong tài khoản của trường học! Người nào thắng là của người đó!”


Vương Đĩnh lập tức ỉu xỉu.


Nghĩ thầm mẹ nó, sao tên này lại đáng ghét như vậy?


Trần Hạo khinh bỉ nói: “Không có tiền ông giả vờ cái gì chứ?”


"Sợ không phải là huấn luyện viên Trần không dám, cho nên mới cố ý nói một con số lớn làm lý do đi!”, Diêm Diệu Dương nói giúp.


"Trần Hạo tôi đã nói là làm, những học viên này, nếu như tôi để bọn họ có thành tích thì coi như thắng, ngược lại là tôi thua! Mấy người đưa ra giá cược gì tôi cũng đồng ý hết!”, Trần Hạo nói.


Vương Đĩnh cười ha ha nói: “Vậy người nào thua thì phải đứng trước mặt người của cả trường, hô to một trăm câu tôi là kẻ ngốc! Lấy thời gian kiểm tra làm tiêu chuẩn!”


"Được thôi!”, Trần Hạo lạnh nhạt nói ra hai chữ, hoàn toàn không hề có vẻ lo lắng, nhìn về phía hiệu trưởng Phòng nói: “Hiệu trưởng Phòng, chúng ta đi thôi!”


Ông ta nhẹ nhàng thở dài, dẫn Trần Hạo rời khỏi phòng họp.


Sau khi hai người rời đi, Vương Đĩnh liền đắc ý cười: “Tên ngốc này, còn chưa hiểu rõ tình huống đã đồng ý, đúng là muốn chết!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK