Mục lục
Anh chồng khờ - Trần Hạo
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Lúc Hồng Bình liên hệ với Phương Minh, tôi đã biết anh ta tính toán gì rồi, sau đó thuận tay lấy kỹ thuật đó, tìm đối thủ của Sâm Kỳ ở nước ngoài để đăng kí! Sâm Kỳ là cái thá gì chứ, bọn họ cũng xứng chơi trò bịp bợm ở trước mặt cậu? Nếu không phải bây giờ chỉ có thể ít xuất hiện, cho dù là Phương Minh hay là ông chủ Sâm Kỳ của Dược phẩm Sâm Kỳ, đều là người chết hết!”, Lý Vân Dương lạnh lùng nói.


Trần Hạo thản nhiên nói: “Đừng hành động quá lớn, tránh để con mồi phát hiện ra! Mấy con kiến nhỏ mà thôi, tôi mà muốn thì có thể nghiền chết bọn họ chỉ trong vài phút!”



Lý Vân Dương nói: “Tôi biết, vì sợ cậu ra tay sẽ làm người khác chú ý nên tôi mới nhúng tay vào!”


"Được rồi!”, Trần Hạo nói xong liền cúp điện thoại.


Sau khi cúp điện thoại, Trần Hạo đưa Tiêu Nhất Phi và Hứa Ninh đến sở nghiên cứu. Tiếp theo anh trở về bộ phận sales của Bạch thị, ngồi chơi ở văn phòng một lát đã nhận được tin tức mà cấp dưới Lãnh Vũ gửi đến.


Xem hết tin nhắn, trên mặt Trần Hạo hiện ra ý cười, đi thẳng vào văn phòng của Giang Ngạo Tuyết.





Lúc này, cô ấy đang bận sứt đầu mẻ trán ở trong văn phòng.


Mấy ngày nay, Bạch thị cực kì hỗn loạn, bên bán ở phía không ngừng giục hàng, nhưng Bạch thị bị người khác gây chuyện, không đưa hàng ra được!


Lúc Giang Ngạo Tuyết đang cực kì phiền muộn, Trần Hạo đi vào văn phòng, không nói hai lời liền kéo cô ấy dậy: “Đi!”


"Đi đâu?”, Giang Ngạo Tuyết ngơ ngác đứng dậy hỏi.


"Có biện pháp giải quyết rồi, chúng ta đến Diệc Hiên...”, anh không để ý đến Giang Ngạo Tuyết kháng nghị, kéo cô ấy ra khỏi Bạch thị.


Trần Hạo lái xe cực kì nhanh, khiến Giang Ngạo Tuyết sợ đến mức không thể nghĩ được điều gì khác nữa, chỉ có thể bám chặt vào tay nắm trong xe, nhìn anh lái xe tại xuyên thẳng qua dòng xe cộ như cá bơi.


Nửa ngày sau cô ấy mới ổn định được cảm xúc, tức giận hỏi: “Trần Hạo, anh lại làm trò gì thế? Chuyện của Bạch thị đã làm tôi bể đầu sứt trán rồi, không rảnh làm bậy với anh...”


"Tin trong tôi! Mọi chuyện sắp có thay đổi rồi, kiên nhẫn một chút”, Trần Hạo thành thật nói.


Giang Ngạo Tuyết muốn phản bác nhưng lại không biết bắt đầu nói từ đâu!


Việc làm ăn của Diệc Hiên vẫn rất phát đạt, cũng không bị những nghiệp vụ khác của Bạch thị tác động đến, có thể coi là một việc làm ăn kinh doanh bình thường hiếm có của Bạch thị.


Trần Hạo và Giang Ngạo Tuyết ngồi đợi ở Diệc Hiên tầm mười phút, một chiếc xe sang trọng liền dừng lại ở cửa, sau đó một thanh niên đẹp trai mặc tây trang sang trọng bước nhanh vào Diệc Hiên, chính là Tào Nghĩa Phong - cậu chủ nhà họ Tào.


Sau khi đi vào trong, Tào Nghĩa Phong liền nhìn thấy Trần Hạo, trong lòng có vẻ khó chịu, không biết vì sao bố mình lại coi trọng tên này như thế.


Vốn dĩ anh ta cho rằng bố mình mời người của Bạch thị là mời Bạch Phi Nhi, lại không ngờ rằng trọng điểm là Trần Hạo! Nhớ tới trước kia từng bị anh chế nhạo, lúc này còn phải nể mặt đến mời, Tào Nghĩa Phong liền cảm thấy rất phiền muộn.


Đương nhiên, bố mình đã liên tục dặn dò, anh ta cũng không dám làm ẩu, mặc dù trong lòng không vui lắm, nhưng lại giấu rất kỹ, nhìn thấy Trần Hạo liền lễ phép mỉm cười đi lên chào hỏi.


"Anh Trần, anh ở đây sao! Hại tôi phải đi tìm suốt!”, Tào Nghĩa Phong cười nói.


Lúc này nhìn thấy Tào Nghĩa Phong, Giang Ngạo Tuyết thầm giật mình, cô ấy là thân tín của Bạch Phi Nhi, đương nhiên biết thanh niên trước mặt này là ai. Nghĩ đến việc Trần Hạo bảo cô ấy chờ ở tại đây, Giang Ngạo Tuyết liền nghi ngờ, tên này đã biết trước là Tào Nghĩa Phong sẽ đến sao?


Anh ta tiến lên chào hỏi, Trần Hạo giả vờ giật mình.


"Ồ! Cậu Tào, sao anh lại tới đây?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK