Mục lục
Anh chồng khờ - Trần Hạo
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Coi cái đạo đức rẻ mạt của anh ta kia, người đời bảo Bạch Phi Nhi thông minh lạ thường, thế sao lại lấy một thằng như vậy nhỉ?”


Từ Tử Hàm mỉm cười nhìn Chu Tiểu Nhược: “Tiểu Nhược, giờ em biết anh ta là loại người gì rồi chứ? Anh khuyên em nên tránh xa anh ta ra, nếu không thì nhà họ Chu các em cũng sẽ bị liên lụy đấy!”



Mọi người cười rộ lên.


Nhưng họ lại không biết rằng, có một mẩu tin nhắn được gửi đến điện thoại Trần Hạo.


Tin nhắn đầu tiên là bốn chữ tin tức rúng động, sau đó là một bản thu âm.


Nãy giờ Trần Hạo không phải đang chơi điện thoại, mà là nhắn tin cho Lý Vân Dương hỏi xin vài thông tin về Từ Tử Hàm.


Sau khi anh nhận được tin nhắn, anh mỉm cười nói: “Các vị đã đấu giá xong chưa? Xong rồi thì đến phiên tôi nhé!”





Họ cuối cùng đã nghe thấy Trần Hạo lên tiếng, họ hơi bất ngờ, sau đó há miệng cười ha ha.


“Hài chết mất, trả giá hả, có thể trả bao nhiêu chứ?”


“Phải đấy, giờ mới biết đi sửa chữa sai lầm, có phải hơi chậm không vậy?”


Từ Tử Hàm cũng vô cùng kinh thường, gã không thèm để tâm đến lời nói của Trần Hạo.


Trần Hạo lạnh nhạt nói: “Ngọc bội này là do nhà họ Bạch chúng tôi quyên, bây giờ bọn tôi mua lại nó, một trăm triệu!”


Trần Hạo nói xong câu này, mọi người xung quanh đần người ra như bị sét đánh.


Một trăm triệu ư? Tên này đang nói mớ à?


Trần Hạo cười tủm tỉm, liếc mắt nhìn những kẻ vừa mới chế nhạo mình.


“Các vị định tăng giá à? Đây là buổi từ thiện đấy? Các vị từ thiện cho người nghèo đấy? Không phải ta nên ra giá càng cao càng tốt à?”


Trần Hạo nói thế, không một ai dám đứng lên đáp lời.


Trừ khi não mình bị úng nước, chứ ai dám bỏ ra một trăm triệu mua một khối ngọc đáng giá hơn triệu bạc hả?


Trong đầu ai trong đại sảnh này mà không có chút tính toán đâu.


Những kẻ này đến đây không phải để làm từ thiện, mà là đến bỏ tiền mua danh bán tiếng và vài mạng lưới giao thiệp.


“Chậc chậc! Tôi cứ tưởng các vị thánh thiện lắm chứ! Thì ra chỉ có vậy à!”


Trần Hạo cười khinh bỉ, đưa mắt nhìn vào Từ Tử Hàm: “Anh Từ? Còn anh thì sao?”


Sắc mặt gã tái mét, không thốt nên lời, bây giờ, cậy mạnh không phải là một hành động sáng suốt.


Gã hít thở sâu, nhưng vẫn không kiềm chế nổi cơn bực bội trong lòng, giả vờ giả vịt nói: “Nhà họ Bạch sẵn lòng làm từ thiện, tôi đây rất vui mừng! Tôi hy vọng nhà họ Bạch sẽ luôn giữ vững phong độ này trong tương lai!”


Trần Hạo nói: “Anh Từ! Anh làm tôi thất vọng thật đấy!”


“Ha ha! Làm từ thiện thôi mà! Tôi đây đã dốc hết lòng hết dạ rồi, nên không thẹn với lương tâm!”, Từ Tử Hàm lịch thiệp mỉm cười.


Nghe vậy, có người đứng ra bất bình thay Từ Tử Hàm: “Anh bỏ một trăm triệu mua khối ngọc của mình, trích 10% tiền để quyên góp cũng chỉ có mười triệu, cậu Từ quyên tiền còn nhiều hơn anh đấy!”


Từ Tử Hàm đứng bên cạnh mỉm cười khiêu khích, trông gã rất đắc ý.


Trần Hạo khinh bỉ nhìn người nọ: “Ai bảo tôi chỉ quyên góp 10% vậy, tôi quyên góp hết!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK