Mục lục
Anh chồng khờ - Trần Hạo
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cùng với việc những người mua được bộ sưu tập hào quang đức Phật Kim Đỉnh đều nhận được tin tốt.

Thì bên trong cửa hàng xuất hiện trạng thái điên cuồng mua hàng.

Giang Ngạo Tuyết thì hoàn toàn ngơ ngác.

Lương Phi Phàm tức đến phát điên. Diệc Hiên bán chạy như thế thì số tiền người kia đồng ý với hắn ta chắc chắn không về tay được rồi!

Càng nghĩ càng thấy tức, Lương Phi Phàm lén lút bày trận ở trong góc!

Hy vọng có thể dùng phương pháp hại người không hại mình này để tìm lại mặt mũi!

Ai mà ngờ, mới bày được một nửa trận pháp thì giọng nói của Trần Hạo đã vang lên.

Copy từ web τАмliлh247.мe
“Đại sư, không lẽ sư phụ anh chưa dạy anh là không nên để người khác cắt ngang lúc đang bày trận à?”

Lương Phi Phàm sợ đến mức nhảy dựng lên. Trước khi bày trận, hắn ta có thấy ai ở xung quanh đâu?

Cái thằng này ở đâu ra đây?

Lương Phi Phàm nhìn thấy Trần Hạo cười híp mắt đi về phía mình!

“Bày trận bị người khác cắt ngang sẽ làm tổn hại đến kinh mạch, nhẹ thì ba tháng không dùng được năng lực, nặng thì sẽ hết duyên với huyền thuật, anh có biết không?”

Lương Phi Phàm sững sờ, Trần Hạo bất ngờ xuất hiện khiến trận pháp của hắn bị loạn cả ra, cuối cùng thì một vị tanh ngọt xông thẳng lên cổ họng hắn ta.

Hắn ta vội vàng thu trận, hung hãn trừng mắt với Trần Hạo: “Anh chờ đó cho tôi! Bạch Vũ Môn chúng tôi sẽ không tha cho anh đâu!”

Trần Hạo bất lực nói: “Tôi đã làm cái gì đâu!”

Lương Phi Phàm lảo đảo, suýt thì ngã trước cửa Diệc Hiên.

Mà khách hàng đến Diệc Hiên đã nhanh chóng mua sạch toàn bộ đồ trang trí bằng ngọc!


Cả cửa hàng chắc chỉ còn lại mỗi nhân viên bán hàng đang ngơ ngác.

Giang Ngạo Tuyết nhìn mọi chuyện xảy ra trước mặt, không dám tin vào mắt mình, còn tưởng như đang nằm mơ.

Trần Hạo lúc này mới chậm rãi đi về phía quầy hàng, Giang Ngạo Tuyết liền kéo anh lại: “Rốt cuộc anh đã làm gì với mấy viên ngọc thạch đó vậy?”

Trần Hạo cười đáp: “Thì chỉ khai quang đơn giản thôi mà”.

“Khai cái đầu anh ấy! Tôi thấy có mà miệng anh khai quang thì có! Cái gì anh nói cũng trúng!”, Giang Ngạo Tuyết nói.

Trần Hạo bật cười: “Tôi nói thật mà, nhưng chẳng ai tin đấy chứ! Thật ra tôi còn là cao thủ nhà Phật đấy!”

“Cao thủ nhà Phật? Xì! Có giỏi thì khai quang hộ tôi cái?”, nói xong, Giang Ngạo Tuyết chìa mặt dây chuyền ra.

Nhưng mãi mà cô ấy không thấy Trần Hạo trả lời.

Kết quả, cô ấy vừa ngẩng đầu lên thì đã thấy Trần Hạo nhìn theo cổ áo của mình, về phía...

“Anh...”, Giang Ngạo Tuyết vội vàng kéo cổ áo lại!

Trần Hạo bật cười: “Cô bảo thủ vậy thì khó tìm người yêu lắm!”

“Đã lưu manh còn nói lý lẽ à!”, Giang Ngạo Tuyết đỏ mặt phản kích.

“Tôi chỉ... tiện mắt thôi mà!”

“...”

Giang Ngạo Tuyết cạn lời, nhưng cũng không chú ý rằng trong lúc cô ấy đang đỏ mặt thì Trần Hạo đã vẽ mảng bùa lên trên mặt dây chuyền cho cô ấy.

Sau khi khách hàng lục tục rời đi, bên trong Diệc Hiên bùng nổ như có sấm sét. Các nhân viên bắt đầu tính tiền dưới sự sắp xếp của Giang Ngạo Tuyết.

Mà Trần Hạo lại thong thả đi ra ngoài, vừa hay bị Giang Ngạo Tuyết bắt gặp, bèn tò mò đi theo.

Sau khi ra ngoài, cô ấy thấy Trần Hạo đi về phía Như Ý Các đối diện, vội vàng gọi Trần Hạo lại.

“Anh đi đâu đấy?”, Giang Ngạo Tuyết hỏi.

“Thì đi xem đối thủ cạnh tranh tí, có đi có lại mới toại lòng nhau mà!”, Trần Hạo cười xấu xa.

“Đừng có làm loạn! Người ta đang kinh doanh chân chính, sao có thể như những gì anh nghĩ được?”, Giang Ngạo Tuyết chặn đường Trần Hạo lại.

Trần Hạo cười đáp: “Nhưng không phải ai kinh doanh cũng tuân thủ quy tắc như Bạch thị đâu, chuyện ban nãy rõ ràng là do Lương Phi Phàm gây ra. Tôi tận mắt thấy hắn ta tiến vào Như Ý Các đấy! Không phải bọn họ thì là ai chứ! Oan gia cả thôi!”

“Nhưng mà...”, Giang Ngạo Tuyết còn muốn nói gì đó thì Trần Hạo đã mặc kệ cô ấy rồi vượt lên trước.

Giang Ngạo Tuyết bực bội không thôi, chỉ đành đi theo. Cô ấy hiểu tính cách Trần Hạo, nhỡ lát nữa Trần Hạo phá quán người ta thì phiền lắm!

Mà lúc này, tại phòng làm việc tầng ba Như Ý Các, Tôn Lưu Vân đang đắc ý gõ bàn, đối diện hắn ta là đàn em – Diêu Cương.

“Cậu chủ, kế hoạch lần này quá đỉnh. Diệc Hiên này tưởng là mình tìm được đại lão đến đứng quầy thì sẽ hơn được Như Ý Các chúng ta chắc? Có cái shit!”, Diêu Cương cười âm hiểm.

Tôn Lưu Vân cười gằn: “Chỉ trách Diệc Hiên này không tự lượng sức mình thôi, dám mở cửa hàng flagship ở bên cạnh chi nhánh tại Hải Dương của chúng ta! Đen đủi cũng là đáng!”

Diêu Cương cười đáp: “Tôi đã liên lạc xong xuôi cả rồi, Lương Phi Phàm làm xong việc thì tôi sẽ bảo bên báo chí tuyên truyền, khi ấy chuyện Diệc Hiên bán đồ đào mộ lên sẽ bị truyền ra khắp ngành! Để xem bọn họ còn sống thế nào!”

“Làm tốt lắm! Hahaha!”, Tôn Lưu Vân cười điên dại.

Vào lúc cả hai đang ảo tưởng xem Diệc Hiên sẽ bị mình đạp dưới chân thế nào thì Lương Phi Phàm đã đi đến cửa.

Thấy Lương Phi Phàm, Tôn Lưu Vân cười càng tươi hơn: “Sao, xong việc rồi chứ?”

Sắc mặt Lương Phi Phàm hơi khó coi: “Không, rắc rối lắm, đối phương đã tìm được người trong Huyền Môn, mà lại còn là cao thủ!”

“Cái gì?”, nghe được tin này, sắc mặt Tôn Lưu Vân trở nên khó chịu: “Không phải anh đã nói với tôi rằng ở Hải Dương này không có gì là anh không xử được hay sao?”

“Tôi...”, Lương Phi Phàm định giải thích thì giám đốc bên dưới đã hoảng loạn chạy lên: “Cậu chủ, hỏng rồi, có người đến làm loạn ở cửa hàng nhà chúng ta!”

Sắc mặt Tôn Lưu Vân biến đổi, vội vàng mang đàn em đi xuống, Lương Phi Phàm cũng đi theo sau.

Đi xuống đến nơi, cảnh tượng trước mắt khiến Tôn Lưu Vân sững sờ.

Trong cửa hàng, Trần Hạo đang cười híp mắt chỉ vào một chiếc đỉnh ngọc, thổi ra một loạt khí đen.

“Đã bảo đây là hàng đào mộ rồi mà các người không tin cơ!”, Trần Hạo cười híp mắt.

Sắc mặt Lương Phi Phàm cũng thay đổi: “Không không... Hiểu lầm cả thôi, mọi người xem lại đi!”

Nói xong, Lương Phi Phàm thi triển ra nhãn pháp, nhưng sau đó thì nhận ra nó vô hiệu với đỉnh ngọc.

Khí đen không ngừng bay ra, nhìn vô cùng âm u!

Khách hàng hoảng sợ vô cùng, chạy tán loạn ra ngoài.

“Trời đất ơi! Sợ quá đi!”

“Mau chạy thôi...”

Lúc này Giang Ngạo Tuyết chỉ mới đến cửa, bị dòng người chạy ra chặn lại, mãi không đi vào nổi.

Mà Tôn Lưu Vân thấy cảnh đó thì phẫn nộ gào lên: “Trần Hạo, anh làm cái gì vậy hả?”

“Chả làm gì cả, chỉ là cho khách hàng biết Như Ý Các bán đồ của người chết thôi!”, Trần Hạo nói.
Tôn Lưu Vân hung dữ đi từ trên tầng xuống: “Anh muốn chết à?”
Trần Hạo mỉm cười: “Uy hiếp tôi? Xin lỗi, thứ tôi không sợ nhất chính là uy hiếp đấy!”
“Nhà họ Tôn chúng tôi ở tỉnh này...”, Tôn Lưu Vân hung hăng giả vờ đi đến trước mặt Trần Hạo.
Kết quả, Tôn Lưu Vân còn chưa nói xong thì Trần Hạo đã thúc vào hạ bộ của hắn ta, khiến Tôn Lưu Vân oằn người như con tôm.
“Hừ! Bảo sao anh Tôn lại làm chiêu đó với Diệc Hiên, hóa ra là vì chính anh cũng bán mấy cái đồ đào ra từ mộ!”
“Anh nói láo...”, ánh mắt Tôn Lưu Vân trở nên hoảng loạng.
“Tôi có nói láo hay không, chờ người quản lý trại giam đến phán quyết đi!”
Nói xong, Trần Hạo lại nhìn sang Lương Phi Phàm.
Lương Phi Phàm bất giác lui về sau: “Anh định làm gì? Cảnh cáo anh, tôi là người của Bạch Vũ Môn đấy!”



Trần Hạo bĩu môi: “Bạch Vũ Môn? Rác rưởi!”

“Đừng có đắc ý, sư huynh của tôi ở ngay Hải Dương thôi. Nếu sư huynh biết có người đối đầu với Bạch Vũ Môn thì anh sẽ xong đời đấy!”

Trần Hạo khoanh tay trước ngực, cười xấu xa: “Sư huynh? Sư phụ anh có đến đây thì cũng không bảo vệ nổi anh đâu!”

Bốp! Trần Hạo nói xong thì tát cho Lương Phi Phàm một cái.

Lương Phi Phàm ngã lăn ra đất, thảm thiết ôm mặt. Hắn ta rút điện thoại ra bấm vào một dãy số, kết quả Trần Hạo lại tát cho Lương Phi Phàm thêm một cái nữa.

Điện thoại vừa rơi xuống đất thì cũng được kết nối, người bên kia còn chưa kịp nói chuyện thì Lương Phi Phàm đã thảm thiết kêu lên: “Sư huynh! Cứu mạng!”
“Sư huynh” bên đầu kia điện thoại nghe được tiếng sư đệ mình kêu thảm thiết thì lập tức lạnh lùng hỏi: “Đang ở đâu?”

“Ở... Như Ý Các...Hự...”

“Ở đó! Tôi qua ngay!”, đầu dây bên kia nói xong thì cúp máy.

Mà Giang Ngạo Tuyết ở ngoài cửa lúc này thì hoàn toàn sững sờ. Cô ấy còn chưa kịp nói gì thì Tôn Lưu Vân và Lương Phi Phàm của Như Ý Các đã bị đánh cho thê thảm!

Giang Ngạo Tuyết cắn răng, định khuyên can thì Diêu Cương ban nãy chạy ra gọi cứu viện đã dẫn bảo vệ đi vào.

Vừa tiến vào, Diêu Cương đã lớn lối chỉ vào Trần Hạo: “Chính là cái thằng khốn này, bắt nó lại cho tôi... Ặc...”

Một giây trước Diêu Cương còn tỏ ra ghê gớm thì ngay giây sau hắn đã bị đạp đến nôn cả nước bọt xuống đất.

Copy từ web τАмliлh247.мe
Mấy tên bảo vệ đi theo chỉ thấy một bóng đen vụt tới, mặt đã dính thêm một vết hằn bàn tay, ngơ ngác tại chỗ, tiến thoái lưỡng nan!

Trần Hạo nhìn đám bảo vệ: “Không muốn chết thì đứng ra chỗ khác!”

Tên bảo vệ hít sâu một hơi, ban nãy hắn ta còn chẳng bắt nổi chéo áo của đối phương thì sao mà dám đối đầu với người ta chứ? Vậy nên “viện binh” này nhất thời ngoan ngoãn đứng sang một góc.

Trần Hạo cười híp mắt, nhìn Tôn Lưu Vân đang không bò dậy nổi: “Anh Tôn, trò này vui chứ?”

Tôn Lưu Vân sợ hãi lui về sau, không dám đáp lời.

Giang Ngạo Tuyết không chịu nổi nữa, tiến lên kéo Trần Hạo lại, sợ anh đánh tiếp.

Trần Hạo hỏi: “Kéo tôi làm gì?”

Giang Ngạo Tuyết trợn trắng mắt, thầm nghĩ, hỏi thừa quá vậy? Anh phá quán người ta, tôi không kéo anh thì anh còn định làm sập cả quán luôn à?

Lương Phi Phàm biết sư huynh của mình sắp tới, cũng có chỗ dựa, liền uy hiếp: “Chờ sư huynh của tao đến sẽ bắt mày dập đầu cầu xin!”

Nghe vậy, Trần Hạo mỉm cười: “Vậy thì tao cũng muốn làm quen với sư huynh của mày lắm!”

“Mày cứ chờ đó!”, Lương Phi Phàm hung hăng nói.


Khi hai người đang nói chuyện, một lão già tiên phong đạo cốt xuất hiện ở cửa Như Ý Các.

Người này chính là sư huynh của Lương Phi Phàm. Lúc Lương Phi Phàm gọi điện thoại thì ông ta đang ngồi uống trà gần đó.

Vừa thấy sư huynh, Lương Phi Phàm đã khóc lóc thảm thiết.

“Sư huynh đến rồi ạ! Sư huynh báo thù cho sư đệ với ạ! Cái thằng này dám sỉ nhục sư môn chúng ta, còn dám nói Bạch Vũ Môn là rác rưởi. Sư đệ tức quá nên đã ra tay, nhưng lại bị nó đánh thành thế này!”

Người tới nghe vậy, thấy sư đệ mình bị đánh sưng cả mặt, tức đến trợn cả mắt. Nhưng vừa quay lại, ông ta đã thấy Trần Hạo đang cười híp mắt.

Lúc ấy, ông ta sửng sốt: “Sao lại là Trần đại sư?”

Thật trùng hợp, sư huynh của Lương Phi Phàm chính là Lệ Mạc Khiêm, người trong Huyền Môn mà lần trước Trần Hạo quen ở nhà họ Mễ.

“Trần... đại sư?”, Lương Phi Phàm nghe cách xưng hô của sư huynh mình thì sửng sốt tại chỗ.

Tôn Lưu Vân cũng ngơ ngác, thầm nghĩ, không lẽ cái tên Trần Hạo này lại là người trong Huyền Môn?

Giang Ngạo Tuyết thì lại nghi ngờ, nghĩ thầm, “sư huynh” này đến để báo thù cho sư đệ mà? Sao lại cung kính như vậy?

Trần Hạo cười khẩy: “Có người dám làm điều sai trái, tôi chỉ ra tay trừng phạt mà thôi. Lệ Mạc Khiêm, không lẽ cái tên này là đồng môn của ông à?”

Lệ Mạc Khiêm nghe vậy thì mồ hôi lạnh tuôn ra không ngớt, hung dữ quay ra lườm Lương Phi Phàm: “Nói, cậu đắc tội Trần đại sư à?”

“Sư huynh...”, Lương Phi Phàm lắp bắp không thôi.

Trần Hạo lạnh nhạt nói: “Người trong Huyền Môn lại vì tiền bạc mà làm những chuyện đáng kinh. Nếu vậy thì các người có khác gì lũ côn đồ xã hội đen cơ chứ?”

“Có chuyện này sao?”, Lệ Mạc Khiêm nghe vậy thì càng giận hơn. Ông ta không nghi ngờ lời của Trần Hạo chút nào. Một đại sư tùy tiện đem pháp khí ra tặng thì đâu có rảnh đi bôi nhọ sư đệ của ông ta chứ?

Nghĩ vậy, Lệ Mạc Khiêm lạnh lùng nhìn Lương Phi Phàm.

“Sư huynh... Xin đừng nghe lời nó nói...”

Bốp! Không chờ Lương Phi Phàm nói hết, Lệ Mạc Khiêm đã hung dữ tát cho sư đệ của mình một cái.

Thấy sư huynh thật sự nổi giận, Lương Phi Phàm sợ tè cả ra quần. Trong sư môn, hắn ta tôn kính vị sư huynh này còn hơn cả sư tôn. Lúc này, hắn ta không còn dám dấu diếm nữa mà kể hết tiền căn hậu quả ra.

Sau khi biết rõ ngọn ngành, Lệ Mạc Khiêm càng nghe càng tức: “Cậu đã quên lời dạy dỗ của sư tôn trước khi xuống núi rồi sao? Cậu lại dám trở thành cái loại vì tiền mà làm chuyện ác à! Tôi thấy đau buồn thay cho sư môn quá!”

Lương Phi Phàm khổ não nói: “Sư huynh, sư đệ biết sai rồi ạ...”

“Biết sai rồi? Đã quá muộn!”

Ánh mắt Lệ Mạc Khiêm lóe lên sự quyết đoán, bắt đầu động thủ.

Sau khi gặp Trần Hạo ở nhà họ Mễ, lúc quay về ông ta đã gọi điện cho sư tôn và kể lại ngọn ngành chuyện pháp khí thẻ bình an ra, hơn nữa còn nói rằng Trần Hạo chỉ tiện tay rút cái thẻ bình an đó ra thôi. Sư tôn đã nói với ông ta rằng Trần Hạo là cao nhân, chỉ có thể giao hảo chứ không thể đắc tội!

Cho nên, trong mắt Lệ Mạc Khiêm lúc này, sư đệ Lương Phi Phàm đã phạm một tội tày trời, sao ông ta có thể vì tên sư đệ ngu ngốc mà đắc tội với Trần Hạo để rồi liên lụy cả sư môn được?

Thấy sư huynh mình đi về phía này, Lương Phi Phàm sợ hãi: “Sư huynh... sư huynh định làm gì vậy... Khônggg...”

Lời cầu xin của Lương Phi Phàm không làm Lệ Mạc Khiêm dừng tay.

Lệ Mạc Khiêm phẫn nộ chìa ra ba ngón tay, chạm vào nơi yếu hại của Lương Phi Phàm rồi phế bỏ đi tu vi của hắn ta.

“Hôm nay phế cậu mất đi pháp lực, là hy vọng sau này cậu có thể làm người thành thật...”

“Tại sao chứ... Đừng mà...”, Lương Phi Phàm khóc lóc không thôi.

Hắn ta không thể ngờ rằng sư huynh không những không giúp hắn ta đòi lại mặt mũi mà còn phế đi tu vi của hắn ta. Tiếc là lúc này hối hận cũng đã muộn.

Lệ Mạc Khiêm làm xong thì quay sang cung kính nói với Trần Hạo: “Trần đại sư, Lương Phi Phàm là tội đồ, tôi đã xóa cậu ta ra khỏi môn hộ, Bạch Vũ Môn đã bất kính với Trần đại sư, tôi thay mặt sư môn xin lỗi cậu ạ!”

Trần Hạo thản nhiên xua tay: “Chuyện coi như đến đây thôi!”

Tôn Lưu Vân thì sững sờ vì cảnh này, sư huynh của Lương Phi Phàm ghê gớm cỡ nào chứ, thế mà lại thay mặt sư môn xin lỗi Trần Hạo. Vậy thì Trần Hạo phải kinh khủng lắm.

Hắn ta vừa nghĩ đến đây thì Trần Hạo đã nhìn sang.

Tôn Lưu Vân sợ hãi, lắp bắp nói: “Cảnh cáo anh, nhà họ Tôn chúng tôi không dễ chọc đâu... Anh...”

Không để Trần Hạo nói, Lệ Mạc Khiêm đã cười khẩy: “Nhà họ Tôn chứ gì? Lại ghê quá cơ đấy! Bán cả đồ đào được từ mộ người chết luôn à?”

Tôn Lưu Vân nói với Lệ Mạc Khiêm: “Lệ đại sư, chuyện này không liên quan đến ông!”

“Không liên quan? Nếu không vì lời mật ngọt chết ruồi của cậu thì sư đệ của tôi sẽ bị thế này sao? Nhà họ Tôn các cậu thì giỏi rồi, nhưng Bạch Vũ Môn chúng tôi cũng không kém đâu!”

Tôn Lưu Vân sững sờ, không ngờ Lệ Mạc Khiêm lại đổ chuyện này lên đầu hắn ta.

Lệ Mạc Khiêm không nói nhiều nữa, rút điện thoại ra và bấm số gọi đi.

Sau khi kết nối, một giọng đàn ông uy nghiêm truyền đến: “Lệ đại sư, sao hôm nay ông lại gọi cho tôi vậy!”

“Ông Loan, Như Ý Các ở Hải Dương bán hàng đào mộ, mà còn liên lụy đến sư môn của tôi, mong ông có thể xử lý giúp!”

“Cái gì? Còn có chuyện này sao? Ông yên tâm, tôi sẽ xử lý ngay!”

“Được!”, Lệ Mạc Khiêm thản nhiên nói rồi cúp máy, nhìn sang Tôn Lưu Vân: “Nếu không vì lời giáo huấn của sư môn, làm gì cũng phải hạ thủ lưu tình, thì tôi có thể khiến nhà họ Tôn bị hủy diệt chỉ vì những hành vi của cậu ngày hôm nay đấy!”

Tôn Lưu Vân muốn khóc vô cùng, trong lòng lại nghĩ xem “ông Loan” kia là ai!

Lệ Mạc Khiêm bỏ qua Tôn Lưu Vân, quay sang làm lễ với Trần Hạo: “Trần đại sư, cậu xem tôi xử lý như vậy đã ổn thỏa chưa ạ!”

Trần Hạo khẽ gật đầu rồi ra khỏi Như Ý Các!

Giang Ngạo Tuyết ngơ ngác đi theo sau, trong đầu toàn là ????



“Đội ơn Trần đại sư!”, Lệ Mạc Khiêm lúc này mới yên tâm.

Nhưng dù thế thì yêu cầu giao hảo với Trần Hạo của sư tôn giao cho ông ta vẫn còn xa vời vợi.
1631708528560.png

Sau khi người đi hết, Giang Ngạo Tuyết mới ngơ ngác hỏi: “Trần Hạo! Có chuyện gì thế này! Rốt cuộc anh là ai?”

Trần Hạo cười ha ha: “Thì tôi đã bảo tôi là cao thủ nhà Phật mà!”

Giang Ngạo Tuyết nghĩ đến sự xuất thần của Trần Hạo khi đối mặt với Lệ Mạc Khiêm!

Trần Hạo có một cảm giác như bậc bề trên nói với kẻ bề dưới. Trong số những người mà Giang Ngạo Tuyết quen thì chỉ có Bạch Phi Nhi mới có cái đó.

Không lẽ trước khi bị ngốc, Trần Hạo là một người rất ghê gớm sao?

Lúc Giang Ngạo Tuyết nghĩ đến những chuyện đó thì Trần Hạo đã đi sang đường gọi một chiếc taxi về rồi.

Copy từ web τАмliлh247.мe
Giang Ngạo Tuyết bực bội, đầu đầy dấu hỏi chấm cũng phải tạm thời bỏ qua một bên để quay về Diệc Hiên!

Mà Trần Hạo vốn định quay về Bạch thị thì lại nhận được cuộc gọi của Lưu Khánh giữa đường.

“Trần đại sư có đang bận không ạ?”, Lưu Khánh hỏi.

“Có gì nói luôn!”

“Tôi muốn nhờ cậu đi cùng tôi đến thăm một người bạn, ông ấy mắc chút bệnh vặt ấy mà!”

Nghe Lưu Khánh nói vậy, Trần Hạo biết ngay là ông ấy định nhờ mình đi khám bệnh. Nghĩ đến việc Lưu Khánh từng giúp đỡ hai mẹ con Trương Mạn, Trần Hạo cũng không từ chối.

“Đến đâu?”, Trần Hạo hỏi.

“Đại học Trung y!”

“Ok, chờ tôi ở đó!”, nói xong, Trần Hạo cúp máy và bảo tài xế ngoặt về đại học Trung y.

Đại học Trung y cách Diệc Hiên không xa, chỉ 10 phút sau Trần Hạo đã đến nơi.


Nơi hai người hẹn nhau là một tòa nhà hai tầng nhỏ ở khu nhà ở phía sau đại học Trung y. Từ ngoài nhìn vào, tòa nhà này đã hơi lâu năm, trước sau đều có sân và cây cao phủ bóng mát. Bên ngoài là tường bao quanh, dây leo mọc kín tường. Tuy nhà đã cũ nhưng không mất đi vẻ trang nhã.

Lưu Khánh đã sớm chờ ở ngoài, thấy Trần Hạo xuống xe thì tiến lên đón: “Trần đại sư đến rồi!”

Trần Hạo hỏi: “Xem ra là người rất quan trọng với ông nhỉ, ông có vẻ vội vàng!”

Lưu Khánh cười đáp: “Là một người bạn cũ của tôi, bệnh đau nhiều năm, lúc trước tôi nói sẽ nhờ Trần đại sư giúp đỡ, nhưng tiếc là ông ấy không ở Hải Dương, hai ngày nay mới quay về, nên tôi cũng đến nhờ cậu ngay!”

Trần Hạo nhìn về phía căn nhà rồi nói: “Có một căn thế này trong trường học thì chắc người này không đơn giản đâu nhỉ!”

Lưu Khánh nói: “Ông ấy là hiệu trưởng trường đại học Trung y, Lâm Dạ Bạch, mắc bệnh thấp khớp, phần cánh tay đã hoàn toàn biến hình, nếu cứ tiếp diễn e là sẽ bị hoại tử!

Vừa nói, Lưu Khánh vừa dẫn Trần Hạo đi vào. Từ sự quen thuộc của Lưu Khánh với đường đi, Trần Hạo biết được chắc ông ấy rất hay đến đây.

Đi qua một vườn hoa, hai người đến sảnh chính của tòa nhà.

Mà trên sô pha cũng có một chàng thanh niên đang ngồi, lưng thẳng tắp, tầm tuổi Trần Hạo, ánh mắt lạnh lùng kiêu ngạo, thuộc dạng hơi khinh người.

Lưu Khánh đều biết rõ người nhà họ Lâm, ông ấy và Lâm Dạ Bạch là bạn thân, cho nên thấy tò mò về người thanh niên này.

“Cậu là?”, Lưu Khánh hỏi.

Người thanh niên mặt lạnh, tỏ vẻ kiêu căng nói: “Bách Thảo Đường, Trình Thiên Hựu!”

Nghe vậy, không chỉ là Lưu Khánh và Trần Hạo cũng kinh ngạc. Bách Thảo Đường là một trong những dòng họ Trung y hiếm thấy ở trong nước, cực kỳ nổi danh, bốn đời làm nghề y. Ba đương gia trước đều là cao thủ đất nước, thường đến đế đô chữa bệnh cho các đại lão!

Sao người của Bách Thảo Đường lại chạy đến Hải Dương thế này?

Lưu Khánh sửng sốt hồi lâu, Bách Thảo Đường là trụ cột ngành y, cho dù trước mắt chỉ là một thanh niên trẻ tuổi thì Lưu Khánh cũng không dám khinh thường, bèn chủ động bắt tay: “Tôi là Lưu Khánh ở bệnh viện Trung y Hải Dương!”

Trình Thiên Hựu lạnh nhạt nhìn Lưu Khánh, khẽ bắt tay với ông ấy rồi thả ra, vẫn lạnh lùng như cũ: “Ông nội tôi bảo y thuật của ông cũng được!”

Lưu Khánh nghe vậy thì hơi lúng túng. Mặc dù đối phương là người Bách Thảo Đường nhưng tuổi còn nhỏ mà nói chuyện như vậy thì hơi quá đáng!

Nhưng nghĩ đến những cống hiến của nhà họ Trình tại Bách Thảo Đường cho nền Trung y thì Lưu Khánh cũng không chấp nhặt: “Ông cụ quá khen! Tôi giới thiệu một chút, đây là Trần đại sư!”

Trình Thiên Hựu quay sang nhìn Trần Hạo rồi rời mắt đi, tiện mồm hỏi: “Cũng là người của bệnh viện Trung y Hải Dương à?”

Lưu Khánh thấy mình đã tự khiêm tốn mà đối phương vẫn lạnh nhạt, cũng hơi tức giận. Dù là Bách Thảo Đường thì Lưu Khánh cũng không cho là họ hơn được Trần Hạo. Ông ấy bèn cố ý chỉ ra điểm bất phàm của anh: “Trần đại sư là Phật lớn, sao có thể coi trọng miếu nhỏ chúng tôi chứ!”

Trình Thiên Hựu bĩu môi, không cho là đúng: “Anh xuất thân từ thế gia nào, hay từ bệnh viện Trung y nổi tiếng nào à?”

“Có quan trọng không?”, Trần Hạo bình tĩnh đáp.

“Trung y thế gia có tuyệt học gia truyền, bệnh viện Trung y nổi tiếng có danh sư chỉ điểm! Không quan trọng chắc?”, Trình Thiên Hựu cười khẩy hỏi vặn lại.

“Cũng chỉ là cái danh hão, quan trọng hay không đều do mình nghĩ, tôi không môn không phái không thầy dạy!”, Trần Hạo lười nói lại, bèn đáp thẳng.

Trình Thiên Hựu nghe vậy thì không khỏi khinh bỉ, cũng chỉ là thầy lang, có gì mà tỏ vẻ!

Lúc này, một người đàn ông trung niên đỡ một ông già tóc trắng đi từ trên tầng xuống.

Ông già độ tuổi 80, tinh thần không tệ, mặc đồ nhà Đường, nhưng một bên tay thì giấu trong vạt áo, xương vai lộ rõ sự không điều hòa của thân thể.

Chỉ nhìn thôi Trần Hạo cũng đoán được đây là Lâm Dạ Bạch!

Lâm Dạ Bạch đi xuống nhìn thấy Lưu Khánh thì cười nói: “Lão Lưu, ông lại đến uống chực trà đúng không. Kim Bất Hoán của tôi lại bị ông để ý đến rồi!”

Lưu Khánh cười híp mắt, đánh mắt sang chỗ Trần Hạo: “Lần này tôi không đến uống trà mà đưa người đến chữa bệnh cho ông đó!”

“Ồ!”, Lâm Dạ Bạch nghe vậy thì mới chú ý đến Trần Hạo.

Từ đầu Trình Thiên Hựu đã để ý đến cái tên thầy lang này, trong lòng đã khó chịu rồi, cảm thấy bị khinh bỉ, bèn đứng ra lên tiếng.

“Chào ông Lâm ạ, ông cháu lần này đi cùng mấy ông lớn trong chính phủ tham gia cuộc họp nên không đến khám giúp ông được, nên cháu mới đến đây thay mặt ạ!”

“Cậu là...”, Lâm Dạ Bạch nghe vậy thì nhìn sang Trình Thiên Hựu.

Thấy mình đã thành công thu hút lại sự chú ý của Lâm Dạ Bạch, Trình Thiên Hựu nhìn sang Trần Hạo và Lưu Khánh, thầm nghĩ, một thầy lang mà cũng đòi tranh nổi bật với mình cơ à.

Đi cùng Lâm Dạ Bạch xuống là con trai ông ấy – Lâm Thượng Văn. Lâm Thượng Văn vội vàng giới thiệu: “Bố à, đây là cháu trai của ông chủ Bách Thảo Đường – Trình Thiên Hựu! Con đã mời cậu ấy từ đế đô về đây thăm bệnh cho bố đó ạ!”

Lâm Dạ Bạch nghe thế thì sửng sốt, đánh giá Trình Thiên Hựu: “Đúng là có vài phần khí độ của ông nội cháu hồi còn trẻ đấy. Tính ra thì ông và ông của cháu đã gần 10 năm chưa gặp rồi!”

Trình Thiên Hựu cong người làm lễ: “Ông cháu bảo cháu thay mặt ông hỏi thăm sức khỏe ông Lâm ạ!”

“Tốt lắm! Trung y có thanh niên kiệt xuất thế này thì ông cũng thấy vui vẻ!”, Lâm Dạ Bạch cười lớn.

Lâm Thượng Văn cười, đỡ bố mình lên ghế ngồi rồi hỏi Lưu Khánh: “Phiền cho chú quá, luôn phải lo lắng cho bệnh của bố cháu. Nhưng lần này có tiểu Thánh thủ của Bách Thảo Đường đến đây, chắc là không cần lo nữa rồi!”

Lưu Khánh sửng sốt, nghe ra ý Lâm Thượng Văn là chắc chắn Bách Thảo Đường sẽ chữa khỏi cho ông bạn già, đồng thời Lâm Thượng Văn cũng khinh bỉ Trần Hạo. Ông ấy bèn quay sang tỏ ý xin lỗi Trần Hạo.

Trần Hạo thì bình thản, không quan tâm chuyện đó mà đang quan sát Lâm Dạ Bạch.

Lâm Thượng Văn là người thế nào chứ, thấy Lưu Khánh lúng túng thì biết ban nãy đã sơ ý làm lộ suy nghĩ của mình ra, bèn vội vàng lấp liếm.



“Anh nói cái gì?”, Trình Thiên Hựu không vui nhìn Trần Hạo.

Trần Hạo đây là khinh thường tuyệt học thế gia, lại khinh bỉ luôn cả thế gia. Một tên thầy lang thôi mà cũng dám?

Lâm Dạ Bạch thấy không khí gượng ép, bèn vội vàng cắt ngang: “Thượng Văn, lấy trà Kim Bất Hoán đến chiêu đãi Lưu Khánh và anh bạn này!”

Lâm Thượng Văn vội vàng đi chuẩn bị trà, tranh thủ nói vài câu về trà đạo, hóa giải sự lúng túng.

Pha trà xong, Lâm Thượng Văn lại cung kính đưa trà cho Lưu Khánh và Trần Hạo: “Chú Lưu, người anh em, mời!”

Lưu Khánh nhìn cốc trà trên tay, trong lòng khó chịu, cũng không bắt bẻ được, chỉ đành bất lực thở dài, nhìn Lâm Dạ Bạch với ánh mắt trách móc.
Lâm Dạ Bạch sao có thể không hiểu được ý của người bạn cũ, nhưng bệnh ở trong người, chỉ có người bệnh mới biết. Tuy rằng nhà họ Trình chỉ có một truyền nhân trẻ tuổi đến, nhưng đây cũng là hy vọng của ông ấy.

Cho nên, Lâm Dạ Bạch giả vờ không hiểu ánh mắt của ông bạn cũ, đứng dậy cười: “Lão Lưu, anh bạn trẻ, mọi người cứ ngồi đi, tôi đi với Thiên Hựu chút rồi về, Thượng Văn, tiếp đãi khách cho chu đáo!”

“Vâng, thưa bố!”, Lâm Thượng Văn nói.

Nói xong, Lâm Dạ Bạch đi cùng với Trình Thiên Hựu.

Lưu Khánh biết được Trần Hạo đang bị ngó lơ, trong lòng không thoải mái, nhưng cũng chỉ có thể xin lỗi Trần Hạo: “Trần đại sư! Tôi...”

Trần Hạo chỉ mỉm cười, nhấp một ngụm trà rồi ngắt lời Lưu Khánh: “Không sao, trà này rất ngon!”

Copy từ web τАмliлh247.мe
Thấy Trần Hạo không để bụng, Lưu Khánh mới yên tâm.

Lâm Thượng Văn thì ngồi tiếp chuyện cả buổi rất khách sáo, chỉ trong vòng hai chén trà ngắn ngủi, Lâm Dạ Bạch đã cùng Trình Thiên Hựu bước ra ngoài.

Mà lúc này, cánh tay giấu dưới tay áo Đường trang của Lâm Dạ Bạch đã để lộ ra ngoài, khung xương rõ ràng đã biến dạng, nhưng lại có thể duỗi thẳng, đây là điều mà người mắc bệnh thấp khớp nghiêm trọng không thể làm được.

“Thiên Hựu, không ngờ cháu còn trẻ như vậy mà đã có trình độ y thuật cao siêu đến thế, nhà họ Trình các cháu có người kế thừa rồi!”, Lâm Dạ Bạch cười sảng khoái, hiển nhiên là hiệu quả trị liệu rất tốt.

Trình Thiên Hựu nói: “Ông Lâm quá khen rồi, cháu vẫn còn phải nỗ lực nhiều, phương pháp châm cứu của nhà họ Trình còn kém xa so với các tiền bối Trung y, có điều...”, vừa chuyển đề tài, Trình Thiên Hựu vừa chầm chậm quét mắt qua Trần Hựu: “Cháu vẫn giỏi hơn mấy tên khám chui nhà quê một chút!”

Lời vừa dứt, tất cả mọi người đang có mặt đều cảm thấy gượng gạo.

Lâm Dạ Bạch cười khổ, hai người trẻ tuổi này, thật sự là đều ngạo nghễ không thua kém gì nhau.

Trần Hạo cười đáp: “Tôi thấy chưa chắc!”

“Trung y, phải dùng y thuật nói chuyện, chứ không phải dựa vào nói năng bốp chát!”, Trình Thiên Hựu càng nhìn vị thầy thuốc chân đất này càng ngứa mắt, công khai khiêu khích đối phương, anh ta cũng muốn vừa hay nhân cơ hội này để cho Trần Hạo biết mình tài cán đến đâu.

Trong mắt những người nhà thế gia, loại thầy thuốc chân đất như Trần Hạo dù có cố gắng cả một đời, thì phạm vi trung y có thể tiếp xúc được cũng chẳng thể bằng một góc tảng băng y thuật sưu tầm của thế gia.

Tên thầy thuốc chân đất này dựa vào cái gì mà có thể so với anh ta?

Trần Hạo cười: “Không phải chỉ là Xích Viêm Châm thôi sao? Xem anh đắc ý chưa kìa!”

Vừa nói xong, tất cả mọi người đều kinh ngạc.

Người biết nhà họ Trình có Xích Viêm Châm không hiếm, nhưng người có thể nhìn ra vừa nãy Trình Thiên Hựu thực hiện Xích Viêm Châm, thì phải có nhãn lực cao siêu lắm!

Lâm Dạ Bạch quét mắt nhìn Trần Hạo, bắt đầu hiểu ra lý do tại sao ông bạn cũ Lưu Khánh lại sùng bái Trần Hạo như vậy, chỉ dựa vào mỗi mắt nhìn này thôi cũng đã có thể thấy được y thuật của Trần Hạo không hề tầm thường.

Trình Thiên Hựu thì lại kinh ngạc vô cùng, hoàn toàn không tin chỉ dựa vào mắt nhìn thôi cũng có người đoán ra được thủ pháp trị liệu.

Trần Hạo quan sát Lâm Dạ Bạch thêm lần nữa, lại nói ra một tràng, mà nghe xong đến Trình Thiên Hựu cũng biến sắc.

“Vừa nãy còn nhìn sót vài thứ, nói chính xác thì nó là Xích Viêm Châm khiếm khuyết, đáng tiếc thật, tuy rằng nhà họ Trình mấy người cố hết sức của cả nhà để tu bổ, nhưng điểm quan trọng vẫn có thiếu sót, mà năng lực châm cứu của anh hoàn toàn không thể thực hiện hai châm cuối cùng của Xích Viêm Châm, miễn cưỡng châm cứu, vừa hại người vừa hại mình!”

Sau những lời này thì biểu cảm của Trình Thiên Hựu lại càng khó coi hơn, anh ta không ngờ Trần Hạo chẳng những nhìn ra thủ pháp trị liệu mình đã dùng, mà còn nhìn ra được cả anh ta đã miễn cưỡng châm cứu.

Lâm Dạ Bạch cũng sửng sốt, có điều, lúc này cần phải giảng hòa đã, nếu không hai người này tranh cãi gay gắt, thì đến cuối cùng lại ồn ào giải tán mất vui, ai cũng không được đẹp mặt.

“Tôi cũng là một bác sĩ Trung y, bệnh này vốn không có cách nào chữa khỏi được, có thể thuyên giảm nửa năm đã là may mắn lắm rồi! Tôi không dám yêu cầu cao!”

Trần Hạo cười nói: “Chỉ đáng tiếc, đến việc thuyên giảm nửa năm cũng chưa chắc đã làm được, nếu tôi không nhìn nhầm thì một phút từ lúc bắt đầu châm cứu, các triệu chứng của ông sẽ lại tái phát!”

“Anh... anh nói bậy, sao lại thế được? Rõ ràng tôi đã làm thuyên giảm các triệu chứng cho ông Lâm, một thầy thuốc chân đất như anh thì có tư cách gì mà phê phán phương pháp trị liệu của tôi?”, Trình Thiên Hựu thực sự đã bị chọc giận.

Lâm Thượng Văn cũng đau đầu, vốn ông ta thấy rằng cậu ấm nhà thế gia này đã kiêu lắm rồi, nhưng lại không ngờ người trẻ tuổi tên Trần Hạo đây lại càng kiêu hơn.

Lưu Khánh nghe Trần Hạo nói vậy thì kinh ngạc, hỏi: “Trần đại sư, cậu chắc chứ?”

Trần Hạo gật đầu.

Trình Thiên Hựu thấy vậy càng tức bội: “Nói năng nhảm nhí, Lưu Khánh, dù gì ông cũng là danh y ở Hải Dương, sao lại có thể vô tri như thế! Bây giờ trạng thái của ông Lâm đang rất tốt...”

Hự...

Trình Thiên Hựu còn chưa nói xong, Lâm Dạ Bạch đã rùng hết cả mình.

Lâm Thượng Văn thấy vậy thì hoảng sợ, tiến lên dìu đỡ: “Bố, bố làm sao vậy?”

Lâm Dạ Bạch biết tình trạng của mình có lẽ đã bị Trần Hạo nói trúng, mỗi lần bệnh thấp khớp của ông ấy tái phát, thì đều sẽ đau đến chết đi sống lại, nhưng nghĩ đến thể diện của Trình Thiên Hựu và cả nhà họ Trình, ông ấy chỉ đành cắn răng chịu đựng.

“Không sao đâu!”, Lâm Dạ Bạch nói.

Trình Thiên Hựu thân là truyền nhân của nhà họ Trình, sao có thể không nhìn ra vấn đề, liền nói với vẻ không thể tin nổi: “Không thể nào, đáng lẽ phải hoàn toàn giải trừ được triệu chứng bệnh rồi mới đúng, ông Lâm, để cháu châm cứu lại thêm lần nữa cho!”

Nói xong, Trình Thiên Hựu liền muốn ra tay.

Trần Hạo ở bên cạnh nói: “Nếu anh miễn cưỡng châm cứu, thì tình trạng của ông Lâm sẽ càng nghiêm trọng hơn, Xích Viêm Châm của anh không đủ trình, chẳng những không loại hết được độ ẩm trong người ông ấy, mà còn có khả năng gây ra tình trạng độ ẩm bị dẫn ngược, nếu tiếp tục châm cứu, nhẹ thì sẽ đau đớn không chịu được rồi đổ bệnh lớn, nặng thì xương cốt sẽ bị hoại tử hoàn toàn, không thể cứu chữa được nữa! Anh nghĩ cho kỹ đi!”

Trình Thiên Hựu đã cầm châm trong tay, nghe Trần Hạo nói vậy thì lưỡng lự, không dám hạ châm, chóp mũi lấm tấm mồ hôi.

Lâm Thượng Văn cũng nhìn ra được vẻ khác thường của Trình Thiên Hựu, vội khuyên: “Tiểu Thánh thủ, nếu không được thì đừng cố!”

Lâm Dạ Bạch ngày càng đau đớn, không khỏi run rẩy toàn thân, còn khẽ rên hừ hừ.

Lưu Khánh thấy vậy, bèn cầu xin Trần Hạo: “Trần đại sư, xin cậu hãy ra tay đi, lão Lâm tuổi đã cao rồi, không chịu nổi đâu!”

Nhìn thấy Lưu Khánh cầu xin Trần Hạo, Trình Thiên Hựu tức giận: “Chuyện mà tôi còn không làm được, sao anh ta có thể làm được chứ? Mấy người đừng có làm bừa!”

Trần Hạo nghe vậy thì mỉm cười đứng lên: “Nếu đã không tin, thì nhìn cho kỹ!”

Nói xong, Trần Hạo đi đến trước mặt Lâm Dạ Bạch, cầm lấy châm bạc lên tay: “Ông Lâm này, cố chịu chút nhé, trong quá trình trị liệu có lẽ sẽ đau một chút đấy!”

Lâm Dạ Bạch đã đau đến mức không nói nên lời, chỉ có thể khẽ gật đầu, mong tình trạng này mau qua đi.

Nhưng Lâm Thượng Văn vẫn còn chút lý trí, muốn mở miệng nói gì đó, lại bị Lưu Khánh ngăn lại: “Lẽ nào cậu còn không tin tôi?”

Ánh mắt Lâm Thượng Văn lóe lên sự do dự, nhưng cuối cùng vẫn chọn tin tưởng Lưu Khánh.

Còn Trần Hạo sau khi đã quan sát tình trạng của Lâm Dạ Bạch một hồi, liền nhanh chóng châm một kim xuống, nhanh chóng, chuẩn xác, mạnh mẽ.

Hự...

Trần Hạo vừa châm xuống thì Lâm Dạ Bạch cũng rống lên, toàn thân run rẩy, mồ hôi như mưa, trong kinh mạch của ông ấy như đang bị lửa đốt vậy!



Ừm! Châm vừa hạ, Lâm Dạ Bạch ngồi trên sô-pha kia cũng thoải mái mà phát ra tiếng.

Sau đó, Trần Hạo rút kim ra.
1631708545904.png



Trình Thiên Hựu siết chặt nắm tay, từ nhỏ anh ta đã được coi là niềm tự hào của trời đất, cảm thấy bản thân mình chính là niềm hy vọng của Trung y chân chính.

Nhưng hôm nay anh ta lại thua ở trước mặt Trần Hạo, vừa rồi Trần Hạo thi triển hai đường Xích Viêm Châm vô cùng dễ dàng, khiến cho trong lòng anh ta tràn đầy nhục nhã!

Trình Thiên Hựu cảm thấy tự tôn của mình đã bị Trần Hạo giẫm nát.

Lúc này, anh ta đã bị sự đố kỵ che lấp lý trí: "Làm sao một bác sĩ không chuyên như anh lại có thể thi triển được Xích Viêm Châm? Hai đường châm đó chắc chắn là anh đã dựa trên đường châm trước đó mà tính toán. Anh đã ăn cắp phương pháp châm cứu của nhà họ Trình chúng tôi. Anh đã bao giờ nghĩ đến hậu quả chưa?"

Trần Hạo cười giễu cợt: "Có ăn cắp hay không thì tự trong lòng anh biết rõ. Về phần nhà họ Trình các người muốn làm cái gì, thì cứ việc làm đi, Trần Hạo này có sợ ai bao giờ".

Copy từ web τАмliлh247.мe
Ánh mắt của hai người khóa chặt lấy nhau.

Trình Thiên Hựu nói: "Được rồi! Tôi hy vọng đến lúc đó anh sẽ không hối hận về lời nói của mình!"

“Ông Lâm, chú Lâm, cháu xin phép về trước!”, Trình Thiên Hựu nói, bỏ đi với vẻ cay đắng.

Lâm Dạ Bạch mở miệng muốn giữ lại, nhưng cuối cùng vẫn thở dài bỏ qua.

Sau khi Trình Thiên Hựu kiêu ngạo rời khỏi nhà họ Lâm, anh ta dừng lại và siết chặt nắm đấm của mình.

Bị đánh bại bởi một bác sĩ không chuyên, theo quan điểm của Trình Thiên Hựu thì đó chính là một sự sỉ nhục: "Mình không thể thua! Mình sẽ không bao giờ thua, anh ta nhất định đã ăn cắp phương pháp!"

Trình Thiên Hựu không ngừng an ủi bản thân, giống hệt A Q.

Mà lúc này trong phòng khách của nhà họ Lâm, nét mặt của Lưu Khánh rất khó coi, tính tình của ông ấy thẳng thắn, muốn nói gì liền nói ra.

"Người kế vị tương lai của nhà họ Trình lại có tính cách nhỏ nhen như vậy sao? Thật sự khiến cho tôi thất vọng!"


Lâm Dạ Bạch nở nụ cười: "Người trẻ tuổi mà, không thể tránh khỏi có chút tự kiêu. Một chút thất vọng có thể sẽ tốt cho nó! Chỉ có điều...", nói đến đây, Lâm Dạ Bạch nhìn về phía Trần Hạo: "Cậu thật sự không sợ thằng bé sẽ học phương pháp châm cứu của cậu sao?"

Trần Hạo cười nói: "Học được thì càng tốt!"

Lâm Dạ Bạch tò mò hỏi: "Tại sao?"

Trần Hạo mỉm cười: "Bởi vì có thể cứu được nhiều người hơn!"

Câu trả lời này đã khiến cho Lâm Dạ Bạch ngạc nhiên, đồng thời cũng khiến ấn tượng tốt của ông ấy về Trần Hạo tăng vọt.

Lâm Thượng Văn rất tôn trọng câu trả lời của Trần Hạo và biết ơn Trần Hạo đã chữa khỏi bệnh cho bố mình, nên ông ta không thể không dùng xưng hô tôn kính đối với Trần Hạo: "Trần đại sư, tôi xin lỗi vì sự thất lễ của tôi đối với cậu trước đây. Cậu mới là một bác sĩ có y đức!"

Trần Hạo cười khổ: "Ông không cần phải khách sáo như vậy. Mặc dù nói đúng ra thì tôi không phải là bác sĩ Trung y, nhưng tôi không muốn nhìn thấy Trung y thất truyền. Nếu có thể để nhiều người hiểu biết về kỹ thuật của Trung y hơn thì Trung y mới có thể thực sự tỏa sáng!"

“Trần đại sư, cậu thật sự rất đáng ngưỡng mộ!”, Lâm Thượng Văn bội phục.

Lâm Dạ Bạch mỉm cười nhìn Trần Hạo: "Cậu Trần, con trai tôi phụ trách vấn đề y tế của tỉnh quanh năm. Nếu như cậu Trần muốn hành nghề y hay mở phòng khám chữa bệnh..."

Trần Hạo xua tay ngắt lời: "Tôi tạm thời chưa nghĩ đến điều này!"

Lâm Thượng Văn nói: "Trần đại sư, sau này nếu như cậu muốn hành nghề y, bất cứ lúc nào cũng có thể tới gặp tôi! Đây là phí khám chữa bệnh, hy vọng Trần đại sư không chê ít!"

Trần Hạo thản nhiên cầm lấy tờ chi phiếu từ tay Lâm Thượng Văn, bỏ vào cặp mà không thèm nhìn.

Lưu Khánh rất lo lắng cho bệnh tình của người bạn cũ, liền hỏi: "Trần đại sư, Xích Viêm Châm này chữa được các triệu chứng nhưng chưa chữa được tới nguyên nhân gốc rễ. Có cách nào để chữa khỏi vấn đề của ông Lâm không!"

Trần Hạo khẽ cười: "Tôi đã nhận được phí khám chữa bệnh, đương nhiên phải làm việc chứ, mang bút cho tôi!"

Lâm Thượng Văn vui mừng khôn xiết khi nghe nói Trần Hạo nói có cách chữa khỏi bệnh cho bố mình, ông ta nhanh chóng đưa cho Trần Hạo giấy và bút một cách kính cẩn.

Trần Hạo rồng bay phượng múa viết một đơn thuốc rồi đưa cho Lưu Khánh: "Việc điều trị tiếp, phải làm phiền Lưu thánh thủ rồi!"

"Ha ha! Dĩ nhiên rồi, tôi biết cậu bận bịu nhiều việc, chuyện này tôi sẽ tiếp quản!"

“Nếu không hiểu điều gì có thể hỏi tôi bất cứ lúc nào!”, Trần Hạo lại nói.

Lưu Khánh cười: "Mặc dù Lưu Khánh tôi không có được kỹ năng như Trần đại sư, nhưng tôi vẫn có chút kinh nghiệm điều chế đơn thuốc, chắc sẽ không quá phiền phức... a... đây... đây lại là công thức Tử Hỏa Dục! Trần đại sư, đây là một bí thuật, cậu cứ như vậy mà giao cho tôi cách điều chế sao..."

Lưu Khánh đang nói nửa chừng, liếc mắt nhìn đơn thuốc liền cảm thấy thất kinh hồn vía.

Nghe nói đó là đơn thuốc điều chế Tử Hỏa Dục, Lâm Dạ Bạch cũng cũng giật mình đưa tay muốn cầm: "Thật sự là Tử Hỏa Dục sao?"

Lưu Khánh chuyển đơn thuốc qua cho ông ta, nhưng Lâm Dạ Bạch không dám nhận, ngay lập tức nghĩ tới những đơn thuốc như vậy quý giá đến nhường nào, bản thân lại đi cướp lấy để xem thì đúng là vô lễ.

“Xin lỗi Trần đại sư, tôi… tôi chỉ là nhất thời kích động!”, Lâm Dạ Bạch nói.

Trần Hạo mỉm cười nhấp một ngụm trà mà Lâm Thượng Văn rót rồi nói: "Ông Lâm, tôi đưa đơn thuốc hoàn toàn không định lấy lại. Cũng chẳng phải là chuyện gì mất mặt, sao lại không thể xem!"

Lưu Khánh nghe vậy thì hưng phấn nói: "Trần đại sư, ý của cậu là công thức này..."

“Tặng ông đó!”, Trần Hạo cười nói.

“Chuyện này làm sao có thể!”, Lưu Khánh vừa cầm đơn thuốc trong tay vừa run.

Trần Hạo thờ ơ nói: "Để công thức này cho mình tôi biết thì thật lãng phí. Giao cho ông để có thêm nhiều bệnh nhân khỏi bệnh!"

Sự kính trọng lóe lên trong mắt Lưu Khánh khi nghe câu trả lời, ông ấy đứng dậy cung kính cúi đầu chào Trần Hạo: "Tôi thay mặt những bệnh nhân sẽ được lợi trong tương lai cảm ơn Trần đại sư!"

Trần Hạo cười, sờ sờ mũi nói: "Chỉ là chuyện nhỏ thôi!"

Uống thêm vài tách trà, Trần Hạo đứng dậy rời đi.

Lưu Khánh ngại ngùng nói: "Trần đại sư, kỳ thực hôm nay mời cậu tới, tôi còn có ý tứ khác!"

Trần Hạo cười khổ, anh biết lần này không chỉ đơn giản là tới để chữa bệnh: "Nói!"

Lâm Dạ Bạch tiếp lời: "Lúc trước khi ông Lưu tiến cử cậu với tôi, tôi vẫn còn do dự. Tôi cảm thấy dù có y thuật tốt, thì cũng có thể không phải là một người thầy tốt! Nhưng hiện tại tôi cảm thấy không còn có ai thích hợp hơn cậu cả. Trần đại sư, tôi hy vọng cậu có thể là một giáo sư khách mời tại Đại học Trung y!"

Trần Hạo ngạc nhiên: “Bảo tôi dạy học trò? Các ông không sợ tôi dạy hư học trò của các ông hay sao?”

“Không, tôi nghĩ Trần đại sư rất thích hợp với vị trí này!”, Lâm Dạ Bạch khẳng định.

“Tôi cảm ơn ông vì đã nâng đỡ, chỉ có điều tôi không tuân theo giờ giấc dạy học của trường lớp được đâu!”, Trần Hạo bất đắc dĩ cự tuyệt.

“Trần đại sư, không cần phải tuân theo giờ giấc, lúc nào rảnh cậu có thể gọi cho tôi, tôi sẽ sắp xếp thời gian học ngay lập tức!”, Lâm Dạ Bạch nói.

Lưu Khánh cũng thuyết phục: "Trần đại sư, cậu có lòng tốt gửi cho tôi công thức của Tử Hỏa Dục quý giá như vậy, chẳng phải chỉ muốn có thêm nhiều bệnh nhân được hưởng lợi từ Trung y hay sao? Thử nghĩ xem, nếu như cậu có thể mở rộng phạm vi, trực tiếp đứng lớp dạy, có phải là có thể mang lại lợi ích cho nhiều người hơn không?”

Lâm Dạ Bạch gật đầu tán thành, hai ông già nhìn Trần Hạo với ánh mắt mong đợi.



Trần Hạo kinh ngạc ngước mắt lên, thì thấy một cô gái đang đứng dưới gốc cây, dáng vẻ xinh đẹp.

Cô gái mặc một chiếc áo phông màu đỏ ôm sát, lộ ra một thân hình hoàn hảo đáng tự hào, chiếc cổ tròn để lộ xương quai xanh tuyệt đẹp, chiếc quần short ngắn màu xanh nhạt tôn lên đôi chân dài trắng nõn, cùng một đôi giày Converse màu đỏ đơn giản và phóng khoáng. Cổ tay trái có dây đeo tay màu đỏ, rất phong cách. Mái tóc vẫn là mái tóc đuôi ngựa màu nắng của lần cuối cùng mà anh nhìn thấy.

Nhưng hôm nay, cô gái ấy có trang điểm, đánh son bóng nhẹ, đánh chút má hồng, trẻ trung năng động.

Trần Hạo từ từ phản ứng, cười hỏi: "Tại sao lại là cô?"

"Đây là nhà của tôi, đương nhiên là tôi ở đây! Đại thần vừa mới chữa khỏi bệnh cho ông nội tôi, tôi phải cảm ơn anh như thế nào đây?"

Cô gái tươi tắn và dễ chịu này chính là Lâm Vũ Nặc, một sinh viên đại học mà Trần Hạo đã gặp trong văn phòng của Lưu Khánh.
Chương 134: Thuộc nằm lòng

Trần Hạo nở nụ cười hỏi: “Nãy giờ cô vẫn luôn ở đây sao?”

“Không, tôi trở về đúng lúc được xem cảnh anh chữa trị, cảm thấy rất kinh ngạc!”, Lâm Vũ Nặc đi cùng Trần Hạo ra khỏi nhà, vừa đi vừa nói.

“Chỉ là trị bệnh cứu người mà thôi, làm gì mà khoa trương như cô nói”, Trần Hạo cười.

Lâm Vũ Nặc liếc mắt nhìn Trần Hạo, hâm mộ nói: "Đại thần, anh còn chưa trả lời tôi, anh tại sao không gọi điện thoại cho tôi!"

“Điện thoại?”, Trần Hạo cố ý giả ngu.

"Lần trước không phải tôi đã đưa số cho anh rồi sao?"

"Tôi tưởng đó chỉ là một dãy số!"

Copy từ web τАмliлh247.мe
“...”

Hai người đi ngang qua trường Đại học Trung y, Lâm Vũ Nặc cố ý đi phía trước, như thể muốn để cho Trần Hạo thấy rõ vóc dáng xinh đẹp của cô ấy.

Sau khi thấy Trần Hạo điều trị cho các bệnh nhân trong phòng khám của Lưu Khánh ngày hôm đó, Lâm Vũ Nặc đã xem anh là đại thần ở trong lòng. Lúc này, cô ấy có thể đi bộ với đại thần của mình trong khuôn viên trường, cô ấy cảm thấy đây giống như một giấc mơ vậy.

"Đại thần, làm sao anh dùng được Xích Viêm Châm vậy?"

"Chính xác mà nói, thì Xích Viêm Châm thuộc về Trung y, không phải thuộc về riêng bất kỳ gia tộc nào! Xích Viêm Châm của tôi là tự học trong sách y!", Trần Hạo nói.

Trong mắt Lâm Vũ Nặc lúc này như lấp lánh ánh sao: "Ôi, anh đúng là thiên tài!"

“Nếu tôi thừa nhận, cô có đánh tôi không?”, Trần Hạo cười hỏi.

"Ha ha ha! Đại thần, anh thật là hài hước, thú vị hơn tôi nghĩ!", Lâm Vũ Nặc bật cười nói.

“Vậy tôi là người như thế nào trong tưởng tượng của cô?”, Trần Hạo tò mò hỏi.

"Kiểu giống như ông của tôi hoặc là ông Lưu Khánh vậy!"

“...”

Trần Hạo nghẹn ngào nói: "Vậy là tôi già rồi!"

“Đúng rồi, đại thần, anh đã có bạn gái chưa?”

“Chưa!”, Trần Hạo thật thà trả lời.


“Yes!”, Lâm Vũ Nặc quay qua chỗ mà Trần Hạo không thể thấy được, thầm hoan hô.

“Nhưng mà... tôi có vợ rồi!”

“...”

Nghe vậy, khuôn mặt của Lâm Vũ Nặc đột nhiên rũ xuống. Một người đàn ông tốt như vậy tất nhiên là sẽ có phụ nữ theo đuổi rồi. Đây là một bi kịch...

Lâm Vũ Nặc cảm thấy hơi chán nản khi nghĩ rằng Trần Hạo đã có gia đình, Trần Hạo chủ động chuyển chủ đề và nói về Trung y.

Những hiểu biết độc đáo của Trần Hạo về Trung y đã khiến Lâm Vũ Nặc kinh ngạc.

Họ vừa nói chuyện vừa chuẩn bị rời khỏi trường Đại học Trung y, thì một nhóm nam sinh chạy tới, người con trai đeo kính gọng đen đi đầu trông rất lịch sự nho nhã!

Cậu trai vui mừng khôn xiết khi nhìn thấy Lâm Vũ Nặc, nhưng khi liếc qua nhìn thấy Trần Hạo đang đi bên cạnh cô ấy thì lại tỏ ra không thích.

Mấy người xung quanh nhìn thấy Lâm Vũ Nặc đi cùng với một người đàn ông, thì cũng bắt đầu xì xào bàn tán.

"Nữ thần hoa khôi lại đi sát rạt vào một người đàn ông trên đường như thế, trước giờ chưa từng có!"

"Đúng đó! Cái tên này từ đâu ra vậy?"

Ngược lại, Lâm Vũ Nặc vẫn rất bình thản, chủ động lên tiếng chào hỏi: "Đàn anh Vương, sao anh lại ở đây?"

"Anh và các bạn cùng lớp vừa trở về từ thư viện! Vị đây là ai vậy?", đàn anh Vương liếc nhìn Trần Hạo rồi hỏi.

“Đây là đại thần của tôi… Trần Hạo!”, khi Lâm Vũ Nặc giới thiệu Trần Hạo, khuôn mặt xinh đẹp của cô ấy tràn đầy sự sùng bái.

"Đại thần, đây là Vương Kiến Minh đàn anh của tôi! Những người khác cũng đều là bạn học của tôi!"

Trần Hạo tươi cười chào hỏi: "Xin chào!"

Nhưng nhóm người đối điện này rõ ràng đang xem Trần Hạo là kẻ địch.

Nhìn thấy nữ thần trong lòng sùng bái một gã khác, hỏi ai có thể vui vẻ cho được?

Sau khi bắt tay với Trần Hạo, Vương Kiến Minh hỏi: "Anh là người của khoa nào vậy?"

Trần Hạo ngạc nhiên, không biết nên nói cái gì.

Kết quả là, trước khi Trần Hạo có thể trả lời, thì Vương Kiến Minh đã bắt đầu phần tự giới thiệu dài dòng: "Tôi là sinh viên đứng thứ mười bảy trong toàn khoa Trung y lâm sàng, đứng thứ ba trong số các sinh viên xuất sắc nhất, đứng thứ hai khi xét sinh viên gương mẫu, đứng thứ ba trong số các cán bộ ưu tú của Hội sinh viên..."

“...”

Ngay cả Trần Hạo, người đã từng thấy qua vô số loại người, cũng không khỏi sững sờ với Vương Kiến Minh trước mặt, cho rằng EQ của cái tên này thật đáng lo ngại! Có thể nói chuyện với cái tên này hay không đây?

Lâm Vũ Nặc cũng lo lắng dậm chân, gương mặt đen lại vì sợ rằng tên mọt sách Vương Kiến Minh này sẽ phá hỏng hình tượng của cô trong mắt đại thần, chút cơ hội đáng thương này của cô ấy cũng sẽ bị bóp chết.

Mà đám nam sinh xung quanh cũng đang rối rít ồn ào.

Trong đám này, cũng chỉ có Vương Kiến Minh đủ can đảm và đủ điều kiện để theo đuổi Lâm Vũ Nặc, và tất nhiên là người nhà của cậu ta cũng rất ủng hộ.

Sau khi chờ Vương Kiến Minh giới thiệu xong, Trần Hạo đang định mở miệng tiếp lời, thì Vương Kiến Minh lại tiếp tục nói, khiến cho Trần Hạo thật muốn đánh người.

“Tôi có lợi hại hay không?”

“...”

Vương Kiến Minh trước mặt đã khiến cho Trần Hạo vô cùng nghi ngờ, liệu hệ thống giáo dục hiện tại là đang ươm mầm tài năng hay là đang tạo ra những cỗ máy thi cử?

"Đàn anh! Chúng tôi còn phải về trước có việc! Hôm khác lại mời đàn anh đi ăn cơm!"

Lâm Vũ Nặc vội vàng kéo Trần Hạo ra khỏi đó, nhưng Vương Kiến Minh không để họ đi.

"Chờ đã... Vũ Nặc, có phải em thích anh ta không!"

"Tôi...", Lâm Vũ Nặc muốn ói ra máu, đỏ mặt như gấc!

Đám bạn học xung quanh lại càng ầm ĩ, cùng nhau suy nghĩ, liệu đây có phải là một màn tranh giành nữ thần không?

Trần Hạo nhất thời không nói nên lời, thầm nghĩ, tên này thật đúng là ngờ nghệch! Chuyện này sao có thể hỏi thẳng thừng như thế chứ?

Thấy Lâm Vũ Nặc và Trần Hạo im lặng, Vương Kiến Minh ngầm thừa nhận rằng Trần Hạo đúng là người theo đuổi nữ thần.

"Tôi đã thích Vũ Nặc từ lâu. Dù cô ấy luôn từ chối nhưng tôi sẽ không từ bỏ. Vì Vũ Nặc, tôi sẽ đấu với anh!", Vương Kiến Minh tràn đầy phẫn nộ nói.

“...”

Trần Hạo nghe những lời này như sét đánh ngang tai, trong lòng thầm mừng rằng cũng may anh thường xuyên cùng Tống Ninh Mông đi vỗ mặt người khác, đối với mấy chuyện như thế này đã quá quen, nếu không hôm nay đã bị cái tên này làm cho đau đầu đến chết.

Lâm Vũ Nặc cũng cạn lời: "Anh muốn quyết đấu với anh ấy?"

"Không thể sao? Ngay cả trong số mười sinh viên hàng đầu của Đại học Trung y, thì anh cũng là người giỏi nhất!", Vương Kiến Minh nói một cách tự hào.

“Anh chắc chưa?”, Lâm Vũ Nặc hỏi.

"Đương nhiên, Vương Kiến Minh anh xét về học tập thì có sợ ai bao giờ!"

"Hú hú! Đàn anh Vương, chúng tôi ủng hộ anh!"

"Đúng đúng đúng, đánh cho anh ta không còn manh giáp!"

Những sinh viên xung quanh la hét xúi giục.

Lâm Vũ Nặc nhếch môi nói: "Đại thần, anh chôn anh ta luôn đi!"

Nghe những lời này, Trần Hạo ngạc nhiên: "Ý gì đây?"

“Anh ta đã dám chết, anh còn không dám chôn hay sao!”, Lâm Vũ Nặc cau cặp lông mày thanh tú.

“...”

Trần Hạo cười khổ, một lúc sau mới lấy lại tinh thần: "Tôi còn có chuyện phải làm, xin phép về trước một bước!"

Đấu tay đôi với một tên mọt sách á, chỉ có kẻ ngốc mới rảnh làm thế.

"Ha... sợ rồi sao!"

"Trời ạ, lại còn bảo là đại thần, thật sự hết nói nổi!"

Đám sinh viên đứng xem coi thường Trần Hạo.

Ngờ đâu, ngay khi Trần Hạo quay người định rời đi, thì Vương Kiến Minh đã vươn tay ra ngăn cản: "Anh không dám đấu sao? Nếu không dám đấu thì chứng tỏ anh không đủ tốt, nếu anh không đủ tốt thì anh không xứng với Vũ Nặc, em ấy là nữ thần của tôi!"

Trần Hạo bị cái tên trước mặt làm cho rất buồn cười, đồng thời cũng nhìn ra, cái tên Vương Kiến Minh này chỉ ngốc nghếch chứ cũng không phải là người xấu!

“Haiz… xem ra tôi không đấu thì cậu nhất định sẽ không cho tôi đi, được thôi, đấu cái gì?”, Trần Hạo hỏi.



Nhưng nhìn thấy dáng vẻ bướng bỉnh của Vương Kiến Minh, Trần Hạo chỉ có thể chơi với cậu ta!

"Haiz! Tôi đọc! Tôi lại sợ cậu chắc! Đây là một đoạn của Nhâm Đầu Lục Hợp Thang: Thang hợp lục thần nhâm tàng hải á, trưởng nghĩa diệu quân vi vật tứ”.

Trần Hạo đọc rõ ràng phần đầu của "Thang Đầu Ca", Vương Kiến Minh nghe xong thì bật cười lớn.

Lâm Vũ Nặc đứng ở một bên sững sờ, trong mắt tràn đầy vẻ không tin.

“Ngay cả Thang Đầu Ca mà anh cũng đọc sai, vậy mà còn muốn theo đuổi nữ thần của tôi, anh có cảm thấy xấu hổ không?”, Vương Kiến Minh khinh thường nói.

Lâm Vũ Nặc bước tới, vỗ mạnh vào vai cậu ta: "Đồ ngốc, đại thần của tôi đọc không sai một chút nào. Dù cho có đảo ngược đảo xuôi thì anh ấy cũng có thể đọc chính xác đến từng chữ! Đấy mới là thuộc nằm lòng!"
Lần này cuối cùng đến lượt Vương Kiến Minh bối rối! Rõ ràng là cậu ta đã thuộc nằm lòng Nhâm Đầu Lục Hợp Thang: hải tàng nhâm thần lục hợp thang, tứ vật vi quân diệu nghĩa trưởng...

Trần Hạo thực sự đã đọc ngược lại! Vương Kiến Minh kinh ngạc nhận ra.

Nhiều sinh viên lấy sách ra lật lại xem, Trần Hạo quả thực mới vừa đọc thuộc lòng, hơn nữa còn đọc ngược lại được!

Đột nhiên, đám sinh viên ngừng ồn ào, tất cả đều nhìn chằm chằm Trần Hạo như yêu quái.

Vương Kiến Minh trước mặt bọn họ, một quái vật trong học tập, bây giờ đã hoàn toàn bị cứng họng, liệu đây có phải là một cách quá tàn bạo nhằm tiêu diệt hoàn toàn sự tự tin trong học tập của cậu ta?

Trần Hạo cười cười nhìn Vương Kiến Minh: "Sao nào, tôi đọc thuộc lòng cũng không sai chỗ nào, đúng không?"

Vương Kiến Minh sẵn sàng chấp nhận, nói với Trần Hạo: "Anh vượt qua rồi!"

Copy từ web τАмliлh247.мe
“Vậy thì đến lượt cậu, chỉ cần đọc thuộc lòng một bài trong Mười Hai Kinh Mạch là được!”, Trần Hạo nói.

"Được... thiểu thương ngư tế... thái uyên, kinh cừ xích trạch phế... phế, phế tương liên. Thương dương nhị tam dản hợp cốc... phía sau là cái gì... cái gì..."

Màn trình diễn xuất sắc của Trần Hạo đã khiến cho Vương Kiến Minh lo lắng, đầu óc quay cuồng trong căng thẳng, và quên hết những thứ mà cậu ta thường ngày thuộc nằm lòng!

"Con mợ nó... cũng có lúc đàn anh Vương quên bài hay sao?"

"Trời ạ, cái tên kia thật sự có hào quang của nam chính sao? Anh ta thật sự đã thắng Vương Kiến Minh rồi sao? Lại còn có thể thắng ác như vậy?"

Những người xung quanh đều bối rối.

Trần Hạo bước tới, vỗ nhẹ vào vai Vương Kiến Minh: "Tôi biết cậu có thể đọc thuộc lòng được, chỉ có điều cậu quá căng thẳng thôi, vậy giờ tôi có thể đi được rồi chứ?"

Dứt lời, Trần Hạo đi vòng qua Vương Kiến Minh.

"Không được, anh chờ đã, đấu ba trận thắng hai, tôi muốn cùng anh đấu kiến thức lâm sàng!"

“...”

Trần Hạo cạn lời, thật muốn kéo tên ngốc trước mặt vào lùm cây rồi giết chết cậu ta!


"Tôi thực sự không rảnh!"

"Anh phải vượt qua bài kiểm tra của tôi nếu như anh muốn theo đuổi nữ thần của tôi!"

"Tôi không... thôi quên đi! Muốn đấu kiến thức lâm sàng chứ gì? Tới luôn đi, lẹ làng lên!", Trần Hạo đang muốn nói rằng anh không định theo đuổi Lâm Vũ Nặc, nhưng Lâm Vũ Nặc đứng gần đó đã trưng ra vẻ mặt cầu xin, nên Trần Hạo đành bỏ cuộc.

“Được!”, Vương Kiến Minh nói chắc nịch.

“Tôi xem cho cậu trước!”, Trần Hạo thản nhiên kéo cổ tay của Vương Kiến Minh, ấn vào mạch thượng.

"Dạo này cậu ngủ không ngon giấc, ban ngày chóng mặt, hay chán ăn đúng không?"

“...”

Vương Kiến Minh ngây người.

Không cần cậu ta trả lời thì Trần Hạo cũng biết là mình không sai.

"Ngoài ra, trí nhớ của cậu đã giảm sút đáng kể trong sáu tháng qua, kèm theo đó là chứng đau nửa đầu từng cơn?"

“Anh… làm sao anh biết?”, Vương Kiến Minh hoàn toàn sửng sốt.

Những người xung quanh cũng bị sốc trước bản lĩnh của Trần Hạo.

"Con mợ nó, cái người này ở đâu nhảy ra vậy? Quá đỉnh! Tại sao tôi chưa bao giờ nhìn thấy anh ta ở trường?"

"Đúng đó! Khả năng chẩn bệnh của anh ta so với thầy của chúng ta có khi còn hơn chứ không kém!"

Lâm Vũ Nặc thì đang ôm lấy khuôn mặt đang đỏ bừng của mình, nghĩ rằng Trần Hạo thật đẹp trai khi anh nghiêm túc!

Kể từ lần cuối cùng nhìn thấy Trần Hạo ở phòng khám của Lưu Khánh, Lâm Vũ Nặc không bao giờ có thể quên được vẻ mặt thờ ơ của Trần Hạo.

Hơn nữa vào giờ phút này, lúc Trần Hạo chẩn bệnh cho Vương Kiến Minh, thì cái khí chất đẹp trai của anh lại toát lên.

Trần Hạo đưa ra chẩn đoán: "Cột sống cổ bị lệch nửa ngón tay, áp lực máu cung cấp cho não không đủ, làm việc quá sức và ngồi quá nhiều bên bàn làm việc! Hãy nghỉ ngơi nhiều hơn, tập thể dục và không tạo áp lực cho bản thân, nếu không động mạch đốt sống cổ bị chèn ép lâu ngày sẽ gây tổn thương não vĩnh viễn và không hồi phục!"

Vương Kiến Minh bị choáng váng trước chẩn đoán của Trần Hạo, chẩn đoán của anh thực sự giống hệt như chẩn đoán của bác sĩ khi cậu ta đến bệnh viện Tây y khám dạo gần đây.

Tuy nhiên, các bác sĩ của bệnh viện Tây y phải đánh giá dựa trên phim chụp X-quang, còn Trần Hạo chỉ dựa vào việc bắt mạch để chẩn đoán! Thật đáng kinh ngạc!

"Tôi sẽ dạy cậu kỹ thuật xoa bóp. Quay lại bấm thử ba huyệt Phong chi, Tiêm y, Thương truật, theo chiều kim đồng hồ năm phút, ngược chiều kim đồng hồ trong ba phút, ngày hai lần sáng tối. Triệu chứng này có thể chữa khỏi trong nửa tháng nữa! Nhưng mà nhớ, thời gian này không được làm việc quá sức!"

Sau đó, Trần Hạo đã chủ động xoa bóp cho Vương Kiến Minh, sau một vòng, các triệu chứng của Vương Kiến Minh đã thuyên giảm rất nhiều và tinh thần của cậu ta cũng tỉnh táo hơn.

Vương Kiến Minh kinh ngạc đến ngây người.

Nhìn thấy vẻ mặt của Vương Kiến Minh, những người xung quanh đều vây quanh cậu ta.

"Đàn anh Vương, có thật là có hiệu quả không?"

"Ôi trời, giảm đau phục hồi đốt sống cổ ở Tây y cần phải bỏ tiền đi vật lý trị liệu cả triệu tệ đúng không? Trường hợp nghiêm trọng còn cần phải phẫu thuật nữa, bộ kỹ thuật xoa bóp này thật sự tốt vậy sao?"

Vương Kiến Minh mặc dù coi Trần Hạo là đối thủ, nhưng cũng không hề nói dối: "Sau khi xoa bóp, quả nhiên thân thể càng thêm thoải mái, tinh thần cũng tỉnh táo hơn!"

Lâm Vũ Nặc ở một bên nhìn chằm chằm Trần Hạo, trong mắt lấp lánh ánh sao, trong mắt cô ấy lúc này chỉ có người đàn ông này là đẹp trai nhất.

Trần Hạo bật cười khuyên Vương Kiến Minh: "Y học không phải để so đo với nhau. Cứu người khỏi cửa tử và chữa lành vết thương của người khác mới là ý nghĩa của nghiên cứu y học. Đây là một nhiệm vụ lớn vì lợi ích của nhân loại. Dùng nó để so đo trong việc theo đuổi một cô gái chính là báng bổ Trung y!”

Vương Kiến Minh sửng sốt một hồi, sau đó gật đầu với Trần Hạo: "Tôi đã hiểu rồi!"

"Thang Đầu Ca và Mười Hai Kinh Mạch vừa đọc thuộc lòng lúc nãy rất hữu ích, ghi nhớ cũng tốt, nhưng đọc thuộc lòng mà không có thực hành thì nó sẽ chỉ là những kiến thức chết. Trung y đòi hỏi nhiều kinh nghiệm hơn Tây y. Chăm chỉ học tập thì rất tốt, nhưng thành tích trong mấy kỳ thi cũng không thể dùng để cứu sống bệnh nhân được!"

“Tôi… đã hiểu rồi!”, Vương Kiến Minh muốn phản bác, duy trì hình tượng đàn anh xuất sắc trong lòng Lâm Vũ Nặc, nhưng không tìm được lý do nào để phản bác. Cuối cùng, cậu ta đành lựa chọn đầu hàng!

Thấy đàn anh xuất sắc đã bị thuyết phục, các sinh viên liền tập trung xung quanh.

"Anh đại thần, anh xem cho tôi với!"

"Táo bón…"

“...”

“Anh đẹp trai cũng giúp tôi xem một chút đi, gần đây lúc nào tôi cũng cảm thấy không thoải mái!”, một cô gái bước tới nói.

"Kinh nguyệt không đều!"

“...”

Trần Hạo xem cho cả đám sinh viên, không sai đi đâu được!

Lúc này, Trần Hạo đã hoàn toàn khiến tất cả sinh viên có mặt ở đây phải sửng sốt, và ghi dấu ấn sâu đậm trong lòng Lâm Vũ Nặc.

Vương Kiến Minh liếc nhìn Trần Hạo: "Tuy rằng tôi thừa nhận y thuật của tôi kém hơn anh, nhưng tôi sẽ không từ bỏ việc theo đuổi nữ thần! Tôi sẽ nỗ lực để xứng với cô ấy!"

Sau đó, Vương Kiến Minh bỏ đi.

Các sinh viên khác không rời đi như Vương Kiến Minh, vừa nghe nói rằng có cơ hội được chẩn bệnh miễn phí với bác sĩ thiên tài, thì một đồn mười mười đồn trăm, số sinh viên chạy rối rít tới cổng trường ngày càng nhiều.

Trần Hạo bất lực chỉ có thể chạy trốn dưới sự dẫn dắt của Lâm Vũ Nặc, nếu lúc này không chạy thoát, Trần Hạo nghĩ rằng mình sẽ bị ăn thịt mất!

Bên ngoài lối vào chính của trường Đại học Trung y, hai người đã trốn ra ngoài tìm một mái hiên nhỏ để nghỉ ngơi.

Lâm Vũ Nặc liên tục khuỵu gối thở hổn hển, liếc xéo về phía Trần Hạo rồi cười khúc khích.

Trần Hạo cười khổ sờ sờ cái mũi: "Đây là lần đầu tiên mà tôi phải chạy trốn như thế này!"



Lâm Vũ Nặc đứng bên đường hồi lâu, trong đầu đầy bóng dáng của Trần Hạo.

Một lúc sau, cô ấy lấy điện thoại di động ra và bấm vào số của người bạn thân nhất của mình.
1631708568002.png

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK