Mục lục
Anh chồng khờ - Trần Hạo
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Biết rồi!”, ông ta nóng nảy gầm lên, rồi bực tức cúp máy.


Trần Hạo đầy hời hợt, dập tắt tàn thuốc trong gạt tàn: “Tổng giám đốc Hà, ông có vui không? Có muốn chơi nữa không nào?”



Hà Chí Chương hít thở sâu, tính nổi giận, nhưng ông ta biết giờ đây mình không thể hành động theo cảm tính được.


“Trần Hạo, rốt cuộc cậu muốn gì? Cậu là ai?”, ông ta lạnh lùng hỏi.


Trần Hạo cười híp mắt nói: “Tôi là con rể của nhà họ Bạch. Là thằng ngốc suốt ba năm kia đó, tổng giám đốc Hà không thích nhìn thằng ở rể như tôi mà! Sao ông mau quên thế?”


Hà Chí Chương tức giận khôn cùng, đồng thời, trong lòng ông ta cũng dâng lên muôn vàn sự nghi ngờ.


Cậu ta chẳng qua chỉ là con rể của nhà họ Bạch, sao lại có năng lực lớn đến mức có thể tùy ý thao túng thị trường chứng khoán ở Hương Giang được chứ?





Cậu ta chẳng qua chỉ là con rể của nhà họ Bạch, càng không thể nào có thể dùng một câu nói để khiến cho đồng bọn hợp tác lâu năm của mình kết thúc hợp đồng được.


Cậu ta chẳng qua chỉ là con rể của nhà họ Bạch, càng không thể nào điều tra ra việc Hà Thị làm giả sổ sách.


Một chuỗi sự kiện này khiến ông ta phải suy tư rất nhiều.


Thậm chí, ông ta còn liên tưởng đến người con trai mất tích cách đây không lâu Hà Nham Đông, không phải là sau khi Hà Nham Đông có mâu thuẫn vài ba lần với người trước mặt thì đã bốc hơi một cách khó hiểu khỏi thế gian này sao?


Càng nghĩ, Hà Chí Chương càng tức tối, nhưng đồng thời cũng sợ hãi.


Vẻ mặt Trần Hạo như không muốn nhiều lời, anh nói: “Tổng giám đốc Hà, giao công ty năng lượng của ông ra đây, ngoan ngoãn nghe lời thì tôi sẽ đảm bảo nhà họ Hà bình yên vô sự, và còn có thể kiếm tiền nữa đấy!”


Hà Chí Chương sợ sệt nhìn Trần Hạo, ông ta không biết phải lời ra sao nữa.


Ông ta vừa sợ vừa không can tâm khuất phục như vậy.


Trần Hạo bảo: “Tổng giám đốc Hà, tôi biết ông đang nghĩ gì, ông tưởng tôi nói ông không có tư cách lưới cùng cá chết với nhà họ Bạch là hù dọa ông thôi à?”


Nói xong, anh vứt một cái USB lên bàn làm việc của Hà Chí Chương.


Ông ta vô cùng sợ hãi, vội vã cầm nó cắm vào máy vi tính xách tay trên bàn.


Trong thẻ USB chỉ có một tệp video, ông ta mở video lên, một đoạn phim có thể khiến người ta phụt máu mũi hiện lên, ông ta không phản ứng như người bình thường, mà ngược lại, sắc mặt ông ta ảm đạm.


“Cậu… sao cậu có thể lấy được đoạn phim này hả?”


Hà Chí Chương ngước đầu, kinh hoàng nhìn Trần Hạo, ông ta siết chặt quá đấm đến mức gân xanh nổi lên


Trần Hạo cười tươi như hoa nói: “Người phụ nữ này tên là Lộ Na, là vợ Viên Tân Xương. Mấy năm nay, nhà họ Hà các ông có thể như ánh mặt trời ban trưa ở Hải Dương này, chính là nhờ vào Lộ Na thổi gió bên gối Viên Tân Xương chứ gì? Ông đoán xem, nếu tôi gửi đoạn video này cho Viên Tân Xương thì ông ta có giết ông không đây?”


Hà Chí Chương nghe những lời này, cả người ông ta không khỏi run lẩy bẩy.


“Viên Tân Xương coi ông là anh em tốt, nhưng ông lại ngủ vợ người ta, hai người quả nhiên là anh em tốt mà!”


Hà Chí Chương thâm trầm nhìn Trần Hạo, ngay lúc này đây, ông ta khao khát bản thân mình có thể xé nát anh.


“À, còn cái tên Khâu Tư Kỳ này nữa, ông không quên nó chứ?”, ngay sau đó, anh nói ra một cái tên.


Đến đây, Hà Chí Chương đã hoàn toàn mềm nhũn tại chỗ ngồi, nỗi kinh hoàng đã chiến thắng long căm thù của ông ta dành cho Trần Hạo.


“Giết người giấu xác, thậm chí còn vu oan hãm hại công ty của Khâu Tư Kỳ, nhưng chỉ thông báo mất tích, đây cũng là nhờ Viên Tân Xương giải quyết giúp ông phải không?”


Hà Chí Chương im lặng một lúc lâu, không mình nên trả lời kiểu gì.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK