Mục lục
Anh chồng khờ - Trần Hạo
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Phó hiệu trưởng Trương, vừa rồi sếp gọi thông báo đổi cho ông một chức vụ nhẹ nhàng hơn, lãnh đạo thấy ông lớn tuổi rồi, không thể làm việc quá nặng nhọc nên điều ông đến kho vũ khí và đạn dược làm hậu cần!"


"Cái...cái gì? Ông Phòng, có phải có gì nhầm lẫn rồi không vậy!"


Phòng Nghĩa Dung ở đầu dây bên kia không dây dưa, nói thẳng: "Công văn thuyên chuyển công tác đang nằm trên bàn tôi đây, Diêm Diệu Dương và Vu Kiến Tân đang ở chỗ ông đúng không? Cả ba người đến đây luôn đi!"



Trương Nhất Hàng ngơ ngác buông điện thoại xuống, trong nháy mắt đã nhận ra mình chắc chắn đắc tội với người nào rồi, nếu không an phận thì sợ là công việc hậu cần kho vũ khí và đạn dược cũng mất!


Sau khi suy nghĩ rõ ràng, không quan tâm đến Vương Đĩnh nữa, ông ta gọi Diêm Diệu Dương và Vu Kiến Tân nhanh chóng đi theo mình.


Chỉ trong vài phút ngắn ngủi, nơi này chỉ còn lại Vương Đĩnh.


Lúc tới đây, Vương Đĩnh được cả một bầy vây quanh như cái rốn của vũ trụ, hùng hùng hổ hổ đi tìm Trần Hạo tính sổ, muốn anh bị bẽ mặt!


Cuối cùng bây giờ lại lẻ loi một mình, mất hết mặt mũi.





"Chết tiệt... Chết tiệt! Trần Hạo, cậu chờ đó cho tôi, tôi sẽ không bỏ qua cho cậu đâu!"


Vương Đĩnh tàn nhẫn chửi rủa rồi tức giận rời khỏi đây.


Tất cả mọi người không biết rằng trong một văn phòng lãnh đạo ở khu J, hai ông lão đang chơi cờ với nhau.


"Ông để mắt đến cậu nhóc kia thế cơ à? Quá khứ của cậu ta không tốt chút nào đâu!"


"Quá khứ không tốt thì có gì phải sợ? Ai mà không có, ông không có à? Tôi không có à? Quan trọng là cậu ta có năng lực hay không, có thể làm việc cho chúng ta hay không!"


"Nói nghe nhẹ nhàng quá, không sợ lột mặt nạ của cậu ta ra rồi phát hiện đó là một tên sát thần à?"


"Chiếu tướng!"


"Đậu phộng lão già này! Nhân lúc tôi phân tâm nói chuyện mà đánh lén sao?"


"Ha ha! Binh bất yếm trá mà!"


Ông lão đánh thắng cười phá lên, sau đó ẩn ý nói: "Thế cuộc bây giờ không còn thái bình được như mấy năm trước đây nữa, thằng nhóc này giỏi hơn cả Diệp Thiên Nam, ông không động lòng à? Đừng có đánh trống lảng với tôi, ông chỉ không với tay được tới tỉnh Sở mà thôi!"


Nói đến đây, hai ông lão lại nhìn nhau rồi cười to.


Vào lúc này, Trần Hạo giải quyết chuyện của tiểu đội xong, giao lại cho Thái Hạo Thanh rồi lái xe về Bạch Thị.


Vào đại sảnh, anh thấy đám phóng viên đang chờ đợi gì đó.


Đang khó hiểu không biết chuyện gì đang xảy ra thì nhìn thấy Giang Ngạo Tuyết trông hơi mệt mỏi đi tới, Trần Hạo bèn tiến lên cản lại.


"Trưởng bộ phận, có chuyện gì vậy? Sao lại có nhiều phóng viên thế?", anh hỏi.


Giang Ngạo Tuyết ngạc nhiên: "Anh không biết hôm nay là ngày Bạch Thị và Tào Thị chính thức ký hợp đồng hợp tác sao?"


Trần Hạo bị câu hỏi của cô ấy làm cho sửng sốt.


Thấy vẻ mặt này của anh, Giang Ngạo Tuyết không kiềm được cười trừ: "Tôi cũng ngớ ngẩn nữa! Sao lại nghĩ anh biết chuyện này chứ? Anh không biết mới là bình thường!"


Bị cô ấy mỉa mai, Trần Hạo chỉ biết gượng cười, không thể phản bác được.


Giang Ngạo Tuyết nghĩ đến chuyện hôm qua, nhìn anh nói: "Cảm ơn anh!"


"Cảm ơn gì cơ?", Trần Hạo hỏi lại.


"Cảm ơn vì đã cứu tôi!", khuôn mặt xinh đẹp của Giang Ngạo Tuyết ửng hồng, vừa nghĩ đến việc Trần Hạo không màng nguy hiểm để cứu mình thì tim lại loạn nhịp.


"Không có gì đâu, bọn người đó tưởng cô là vợ tôi đấy, chúng nhằm vào tôi, đương nhiên không thể bỏ qua rồi!"


Hai người đang nói chuyện thì cánh truyền thông gần đó đột nhiên phấn khích ầm ĩ lên.


Trần Hạo và Giang Ngạo Tuyết nhìn theo phía được phóng viên săn đón, nhìn thấy Bạch Phi Nhi và Tào Thanh Nguyên đang cùng nhau đi tới.


Bảo vệ vội vàng ngăn cản đám phóng viên, bọn họ được nhân viên làm việc hướng dẫn đi vào trong một phòng họp lớn ở tầng một của Bạch Thị.


Phòng họp báo đã được sắp xếp mọi thứ đâu vào đấy.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK