Mục lục
Anh chồng khờ - Trần Hạo
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Vào cửa, bà ta lập tức nhìn Trần Hạo.


Nhìn kỹ, trên mặt Cơ Thanh Phó còn mang theo nụ cười điềm tĩnh đầy thu hút.


Kể cả Trần Hạo cũng khó lòng nghĩ bà ta là người phụ nữ lòng dạ thâm trầm đã đứng sau màn toan tính mọi chuyện.



Cơ Thanh Phó lại đưa mắt sang Bạch Phi Nhi, trang nhã mở lời: "Chủ tịch Bạch, có thể cho tôi và cậu Trần không gian riêng không?"


Cô nhìn bà ta. Dù đã đến bước đường này, toàn thân Cơ Thanh Phó vẫn tràn đầy khí thế làm người khác không thể bỏ qua. Người phụ nữ này thật sự rất giỏi giang!


Trong đầu nhanh chóng suy nghĩ, Bạch Phi Nhi biết mình không thể làm chủ trong chuyện này bèn đồng ý.


"Được!", cô thản nhiên gật đầu rồi rời đi.


Cơ Thanh Phó thì mỉm cười đi theo đến khi Bạch Phi Nhi ra ngoài, đóng cửa rồi xoay người lại.





Trần Hạo lười biếng ngồi xuống sô pha.


Bà ta nở nụ cười đầy mị hoặc lại gần anh, nụ cười này rất thường thấy ở Tiêu Nhất Phi.


"Trần Hạo, cậu quả là có bản lĩnh, chị đây tính sai rồi nhỉ?", Cơ Thanh Phó khẽ cười, lấy ngón tay xoắn xoắn tóc một cách quyến rũ.


Thành thật mà nói, bà ta thật sự rất đẹp.


Dường như năm tháng không thể để lại bất kỳ dấu vết gì cho bà ta.


Da thịt trắng muốt như tuyết, ngũ quan sắc sảo, eo nhỏ mông cong, ngực thì đẫy đà.


Chỉ có thể dùng hai từ hoàn mỹ để hình dung người phụ nữ này! Giờ đây, bà ta cười khúc khích như một người chị tâm lý, hoàn toàn không có vẻ gì là mẹ của một người thanh niên đã hai mươi tuổi.


Cơ Thanh Phó nhẹ nhàng ngồi xuống bên cạnh Trần Hạo: "Chị biết mình đã thua ván cờ này, cậu không đồng ý những điều kiện kia cũng là bình thường, thắng làm vua mà! Thế này đi, chị cho cậu hai tỷ tiền mặt, cổ phần của hai công ty và thêm ba mươi phần trăm cổ phần nhà họ Du! Cậu thấy sao?"


Trần Hạo cười khẩy: "Dì Cơ à, dì nghĩ tôi làm tất cả những chuyện này vì tiền thật à?"


Cơ Thanh Phó cười duyên, cố ý vô tình nhích lại gần anh: "Chẳng lẽ cậu còn mục đích nào khác?"


Trong lúc nói chuyện, ánh mắt bà ta đầy quyến rũ, tư thế ngồi cộng thêm ánh mắt ấy đủ để khiến cho bất cứ người đàn ông nào đều điên cuồng!


Nhưng người đàn ông trẻ trước mặt lại không hề dao động.


Trần Hạo khẽ cười: "Tôi không hiểu ý của dì Cơ lắm!"


Ngoài mặt bà ta vẫn giữ nụ cười mê người nhưng trong lòng vô cùng tức giận, tự hỏi không biết tên khốn này có phải đàn ông hay không mà lại không hiểu ý gì cả.


Tuy nhiên, lòng khó chịu là thế, nụ cười đầy thu hút của bà ta không giảm mà ngược lại còn trở nên bừng sáng.


"Ha ha ha! Cậu em ngốc không nhận ra chút nào luôn sao? Chị thích đàn ông mạnh mẽ, cậu táo bạo như thế làm người ta động lòng lắm! Chỉ cần cậu đồng ý thì không chỉ tiền và cổ phần thuộc về cậu, mà...cả tôi nữa!"


Khuôn mặt diễm lệ của Cơ Thanh Phó đỏ ửng lên, bà ta nhẹ nhàng dùng ngón tay vẽ vòng tròn lên ngực Trần Hạo. Lúc này Cơ Thanh Phó như một yêu tinh quyến rũ, không ngừng trêu chọc điểm giới hạn của đàn ông để ăn lấy họ.


Trần Hạo lại không tỏ ra mê muội như bà ta nghĩ. Khóe miệng anh nhếch lên, nhẹ nhàng nâng cằm Cơ Thanh Phó.


Bà ta cười duyên: "Cậu em ngốc, cậu nên biết phụ nữ phải đến một độ tuổi và có kinh nghiệm nhất định thì mới chín muồi! Tôi biết cách phục vụ đàn ông hơn một cô gái trẻ như Bạch Phi Nhi đấy!"


Nghe thấy câu này, anh cười phá lên: "Dì Cơ! Tôi thật sự hối hận vì đã không đặt camera ở trong này để quay lại cảnh vừa rồi cho ông Du và ông Văn Nhân xem. Tôi rất tò mò vẻ mặt và tâm trạng của họ khi thấy nó sẽ thế nào đấy!"


"Đồ đáng ghét! Đang lúc này, sao tự dưng nhắc đến họ làm gì? Chẳng lẽ còn muốn chị giúp cậu sao? Cậu em ngốc?", Cơ Thanh Phó vô cùng tức giận nhưng vẫn cố gắng làm anh say đắm mình.


Trần Hạo khinh thường nhếch mép: "Bà dì này, làm ơn tỉnh táo giùm đi? Dì chỉ từng là người đẹp nhất Đế Đô mà thôi, biết Diệp Nhược Yên không?"


Nghe anh nhắc đến Diệp Nhược Yên, sắc mặt Cơ Thanh Phó thay đổi.


Trần Hạo không để bà ta có cơ hội đáp lời, nói thẳng: "Tôi có thể từ chối cả cô gái đẹp nhất Đế Đô hiện nay mà lại vừa ý người từng mang danh hiệu đó và đã héo tàn như dì sao? Trâu già như dì không đủ tư cách để gặm cỏ non tôi đây đâu!"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK