Mục lục
Anh chồng khờ - Trần Hạo
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sau khi dừng xe ở bãi đỗ, cô ta đưa tay ra với anh: “Đưa chìa khóa xe đây?”


Trần Hạo biết cô nàng này còn cậy mạnh, buồn cười nói: “Với trạng thái bây giờ của cô, cô có thể đi từ đây đến dưới tầng ký túc xá của mấy người thì coi như tôi thua!”


Phượng Loan nghe vậy lại tức giận.



"Tôi nói này Phượng Loan, tôi thật sự khó hiểu cô thông qua huấn luyện đặc biệt kiểu gì đấy? Huấn luyện viên của cô không dạy cho cô sao? Cậy mạnh là hành vi ngu xuẩn nhất!”


Phượng Loan trợn mắt nhìn trời, trong lòng cực kì cạn lời, cuối cùng lựa chọn từ bỏ kiên cường.


Sau đó, Trần Hạo xuống xe đi đến bên ghế lái phụ, vịn Phượng Loan xuống xe đến trước thang máy trong hành lang, đưa cô ta lên trên tầng ký túc xá.


Sau đó Trần Hạo lấy chìa khoá của Phượng Loan để mở cửa, đỡ cô ta vào nhà.





Sau khi đi vào, anh liền đặt Phượng Loan ngồi lên ghế sô pha, quét mắt nhìn quanh căn phòng, mặc dù rất đơn giản, nhưng có rất nhiều chi tiết lại để lộ ra trái tim thiếu nữ giấu giếm rất sâu của cô nàng này!


Ví dụ như khung ảnh màu hồng, tạp chí thời trang bên trên lớp kính bàn trà, vân vân.


"Trong tủ lạnh hình như có đồ uống, anh tự đi tiếp đãi mình đi!", Phượng Loan nói rồi lết người đi, chân vừa chạm đất đã đau đến mức phải nhe răng.


Trần Hạo nói: "Đừng thể hiện nữa, để tôi xem cho cô đi! Nếu hôm nay không xử lý cái chân của cô, rất có thể sẽ để lại mầm bệnh, đến lúc chấp hành nhiệm vụ sẽ ảnh hưởng đến phản ứng của cô, thậm chí cô có thể xuất ngũ bởi vì vết thương đó đấy!"


Phượng Loan "bất ngờ" hỏi: "Anh còn biết chữa thương?"


Trần Hạo nói: "Giả vờ cái gì, cô chưa xem tài liệu của tôi sao? Bớt lừa gạt tôi đi, tất cả tài liệu liên quan đến tôi, chắc thành viên của Bá Đồ đã xem vô số lần đúng không!"


Phượng Loan cạn lời, được rồi, tôi biết là được chứ gì?


Trần Hạo lại không còn để ý đến Phượng Loan nữa, anh cởi giày cô ta xuống, để lộ cái chân nhỏ mịn màng như ngọc của cô ta, Trần Hạo nhìn thấy, mắt cá chân của Phượng Loan sưng đỏ y như củ cải vậy.


Sau đó, Trần Hạo xoa xoa bàn tay, nhẹ nhàng nắn lên chỗ bị thương.


"A...", tay Trần Hạo vừa chạm vào, Phượng Loan liền phát ra âm thanh giống tiếng mèo kêu nửa đêm.


Trần Hạo tức giận phàn nàn: "Quỷ kêu cái gì!"


"Anh...", Phượng Loan tức giận, đang chuẩn bị phản bác!


Nhân lúc cô ta tức giận, Trần Hạo liền bẻ lại xương mắt cá chân của cô ta răng rắc một tiếng, sau đó nhanh chóng khôi phục lại như cũ!


Phượng Loan chỉ nói được một chữ liền trợn tròn mắt, trong phút chốc cơn đau đớn đâm thẳng vào đại não của cô ta, đau đớn này không khác gì bị đạn bắn trúng, nhưng mà đau đớn kịch liệt này đã được Trần Hạo nhanh chóng xử lý, đến nhanh đi lại càng nhanh hơn.


Trần Hạo cười tủm tỉm nói: "Xin lỗi cô! Chỉ có như vậy tôi mới có thể để cho cô phân tâm, nếu không cô kêu tiếng quỷ nửa giờ, tôi còn chưa ra tay, người khác nghe thấy sẽ hiểu lầm chúng ta đang làm cái gì đấy!"


"Anh...nói hươu nói vượn cái gì thế? Sao có thể có người hiểu nhầm chúng ta được!", Phượng Loan tức giận nhìn Trần Hạo, vẻ mặt không chịu nổi.


Nhưng rất nhanh, Trần Hạo đã sắc bén phản kích: "Đúng thật, tôi đẹp trai thế này, không thể tìm một người phụ nữ như cô được!"


"Tôi...", lúc Phượng Loan đang muốn hộc máu, bàn tay nóng bỏng của Trần Hạo đã bắt đầu xoa bóp mắt cá chân của cô ta để máu lưu thông tiêu sưng, cảm giác ấm áp thoải mái kia khiến Phượng Loan không nhịn được muốn rên rỉ lần nữa.


Nhưng nhớ tới trước đó Trần Hạo hình dung tiếng rên của mình là quỷ kêu, Phượng Loan liền cực kì khó chịu cắn chặt môi cố nhịn!


Tình huống này, không chịu đựng còn đỡ, Phượng Loan vừa nhịn xuống một cái, sự ấm áp dễ chịu kia bỗng nhiên chui vào trong thần kinh của cô ta, trong lòng Phượng Loan không tự chủ được hiện ra cảm giác khác thường, cô ta không kìm được...hô hấp cũng trở nên gấp rút, phải cắn chặt môi mới không để mình phát ra tiếng!


Nhưng Phượng Loan càng kiềm chế mình như vậy, cảm giác khác thường kia càng thêm mãnh liệt!


Lúc này da thịt toàn thân Phượng Loan giống như quả táo chín, đỏ thắm mềm mại…


Trần Hạo xoa bóp nửa ngày, phát hiện ra vết sưng đỏ đã gần tiêu hết mới buông tay.


Phượng Loan cắn chặt môi, vốn cho là có thể thở phào, ai ngờ Trần Hạo nhẹ buông tay ra, cô ta lại đột nhiên có một cảm giác trống rỗng quỷ dị.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK