Mục lục
Anh chồng khờ - Trần Hạo
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trần Hạo thì không nhìn thẳng Tề Tiểu Minh đang tỏ ra khinh bỉ, mà nói với điện thoại: “Ông Lâm, ông quản lý việc chữa bệnh của tỉnh Sở, người bên ngoài đều nói ông là quan tốt, năng lực cực giỏi, tôi thấy cũng chỉ như vậy thôi!”


Nghe Trần Hạo nói như vậy, trong lòng Lâm Thượng Văn ở đầu bên kia điện thoại thấy hơi hồi hộp, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng.



"Cậu Trần, tôi làm không tốt ở chỗ nào, cậu cứ nói thẳng, cậu nói chuyện với tôi như vậy làm tôi sợ lắm!”


Tề Tiểu Minh ở một bên lúc trước còn tỏ ra xem thường, kết quả sau khi nghe được ba chữ Lâm Thượng Văn, anh ta liền ngây người!


Lâm Thượng Văn? Người nghe lại là Lâm Thượng Văn quản lý việc chữa bệnh ở tỉnh Sở?


Mẹ nó! Có phải là mình nghe nhầm hay không? Lâm Thượng Văn công bằng đến mức không quan tâm đến tình cảm gì trong lời đồn đại, vừa rồi đang nhịn bợ tên họ Trần này sao?





Tề Tiểu Minh ngơ ngác nhìn Trần Hạo, trong mắt đều là vẻ không thể tin được.


Lúc này, Lâm Thượng Văn trong điện thoại nghe Trần Hạo không nói lời nào nửa ngày, chỉ muốn khóc cho anh xem.


"Cậu Trần, phương diện chữa bệnh của chúng tôi rốt cuộc có chỗ nào không làm tốt, cậu cứ chỉ giáo, tôi sẽ lập tức thay đổi!”


Tề Tiểu Minh nghe được điều này, chắc chắn đã tin người họ Lâm nghe máy chính là Lâm Thượng Văn.


Anh ta lập tức tái mặt, xong! Xảy ra chuyện lớn rồi!


Nghĩ đến điều này, Tề Tiểu Minh chảy mồ hôi lạnh ròng ròng, suy nghĩ đầu tiên hiện ra trong đầu chính là chạy.


Lâm Vũ Nặc nhanh mắt ngăn anh ta lại: "Tề Tiểu Minh, không phải anh không hổ thẹn với trời đất sao? Chạy cái gì?”


Trần Hạo thì cười lạnh nói vào điện thoại: "Ông Lâm, vừa mới rồi ở Cửu Khúc mới xảy ra một chuyện lý thú, đường đường là sở nghiên cứu Thái Tây, thế mà lại chơi vô lại với Cửu Khúc chúng tôi, tên nội ứng này còn xem thường người bố xuất thân từ Trung y của ông, ngoài ra còn nói xấu cháu gái ông và tôi, bị bắt tại chỗ còn ỷ vào chỗ dựa mà chống chế không sợ gì, tỏ vẻ Thái Tây hơn người một bậc, tôi chỉ muốn hỏi một chút, Thái Tây làm như thế, có phải bắt nạt người ta quá đáng rồi không?”


Trong điện thoại, Lâm Thượng Văn nghe xong lời này, liền biết có chuyện gì, lên cơn giận dữ: "Cái gì? Thái Tây to gan như vậy?”


Trần Hạo cười nhạt: "Đúng vậy, người ta coi trọng số liệu pdl2 của Cửu Khúc, còn mở miệng nói thầy của anh ta ở Thái Tây rất trâu bò, ăn nói hèn hạ bẩn thỉu cứ như bố thí cho Cửu Khúc vậy! Hoàn toàn không hề để Cửu Khúc vào mắt!”


"Đúng là vớ vẩn, cậu Trần yên tâm, tôi nhất định sẽ cho Cửu Khúc một câu trả lời, nội ứng của Thái Tây tên là gì? Thầy của cậu ta là ai?”, Lâm Thượng Văn trong điện thoại cả giận nói.


Trần Hạo nghe nói như thế, liền cười tủm tỉm đưa điện thoại tới trước mặt Tề Tiểu Minh như bị sét đánh: "Nào, nói một chút đi, thầy của anh là ai?”


Lúc này Tề Tiểu Minh hối hận đến phát điên!


Sao anh ta có thể nghĩ đến, thực tập sinh Lâm Vũ Nặc nhìn qua không hề nổi bật lại là cháu gái của viện trưởng Cửu Khúc - Lâm Dạ Bạch chứ?


Trưởng công chúa cải trang vi hành, có phải cũng nên thể hiện một chút hay không? Bình dị gần gũi như vậy làm gì?


Anh ta càng không nghĩ tới, người bạn trai nhìn qua có vẻ quê mùa của Lâm Vũ Nặc lại là người đầu tư, là ông chủ của Cửu Khúc!


Điều làm cho Tề Tiểu Minh phát điên nhất là, Lâm Thượng Văn quản lý việc chữa bệnh của tỉnh Sở chưởng luôn luôn công bằng lại là con trai của Lâm Dạ Bạch, chú của Lâm Vũ Nặc.


Như vậy, từ đầu tới đuôi người một nhà này đều đang coi anh ta như một kẻ ngốc mà đùa giỡn!


Hơn nữa nghe giọng điệu của Lâm Thượng Văn, ông ta lại cực kì nịnh bợ ông chủ Cửu Khúc trông có vẻ quê mùa, vô hại này!


Điều này nói rõ cái gì? Điều này nói rõ Trần Hạo có bối cảnh kinh người!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK