Mục lục
Anh chồng khờ - Trần Hạo
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 146: Anh ấy đánh cậu như thế nào?​


Lạc Thuật Thành quay đầu lại nhìn thấy anh họ của mình, thì ngay lập tức đối mặt,

trở thành một kẻ vô cùng đáng thương.

“Anh họ! Anh tới rồi, hai đứa khốn kiếp người của Bạch thị này nói nhà họ Hạ

chúng ta là rác rưởi, còn bôi nhọ anh. Em không đồng ý liền bị bọn chúng đánh!

Anh xem, bọn chúng đánh em thành như thế nào!”

Lạc Thuật Thành chỉ vào mặt mình mà rơi lệ, nhưng trong lòng lại tự mãn mắng:

“Đồ ngu ngốc! Xem các người sẽ chết như thế nào!”

Kết quả, Hạ Hành Bắc liếc mắt về phía trước, ánh mất hướng về phía Trần Hạo hỏi:

“Cậu nói anh ta đánh cậu?”

Lạc Thuật Thành gật đầu lia lịa như gà mổ thóc, hắn ta đã bắt đầu hình dung ra

cảnh Trần Hạo quỳ xuống van xin lòng thương xót sau khi bị dạy cho một bài học.

“Vậy anh ta đánh cậu ở đâu ?

“Anh ta đánh vào mặt em, anh xem nó sưng tấy lên này!”

“Vậy có phải anh ta đã đánh như thế này không?”

Hạ Hành Bắc đột nhiên thay đổi sắc mặt, giơ tay lên cao rồi giảng cho Lạc Thuật

Thành một cái bat tai.

Âm thanh bạt tai giòn giã vang lên, Lạc Thuật Thành bị vả lệch mặt đứng sững tại

chỗ, không hiểu chuyện gì đã xảy ra!

Tại sao mình lại bị đánh? Anh họ lại vì hai người ngoài mà đánh mình? Tại sao? Lạc

Thuật Thành trưng ra gương mặt đầy khó hiểu!

Khi Lạc Thuật Thành còn đang sửng sở, Hạ Hành Bắc đã tức giận bước tới, vả vào

nửa mặt còn lại của Lạc Thuật Thành.

Lạc Thuật Thành chết trận tại chỗ.

Hạ Hành Bắc sợ hãi nhìn về phía Trần Hạo nói: “Trần đại sư! Xin anh hãy tha thứ

cho nhà họ Hạ vì đã vô lễ, tôi sẽ cho anh một lời giải thích “

Lạc Thuật Thành hoàn toàn không hiểu chuyện gì đang xảy ra

Anh họ của hàn ta tại sao lại vì cái tên khố rách áo ôm đó mà làm hết tất cả những

chuyện này?

Trần Hạo thờ ơ nói: “Chuyện tôi có tha thứ hay không tha thứ cho nhà họ Hạ, thì

phải xem cậu giải quyết thế nào đã!”

Hạ Hành Bắc rất khó chịu, cậu ấy đã phải cố gắng rất nhiều mới có thể tiếp cận

Trần Hạo, không ngờ lại bị một tên ngu ngốc như Lạc Thuật Thành phá đám, lúc

này cậu ấy rất muốn giết chết Lạc Thuật Thành!

Lạc Thuật Thành lúc này mới phản ứng lại, che mặt gào thét: “Anh họ, anh thật sự

đánh em vì thăng khốn này?”

Hạ Hành Bắc cười lạnh nghĩ, đánh cậu sao? Cậu nên thắp nhang cảm tạ tổ tiên vì

tôi đã không giết cậu đấy! Thắng ngu!

“Từ hôm nay, cậu bị điều tới chi nhánh Hắc Phil

“Cái gì? Anh họ, anh điên rồi sao? Chuyển em đến nơi khỉ họ cò gáy đó? Rồi anh

định giải thích với mẹ của em như thế nào?”

“Giải thích? Giải thích cái gì? Nếu như dì ấy cảm thấy không nỡ, thì tôi sẽ cho dì ấy

đến Hắc Phi cùng với cậu luôn!”

“Anh… Lạc Thuật Thành tức giận gầm lên: “Em sẽ nói cho cậu biết chuyện đã xảy

ra ngày hôm nay, để xem sau đó anh sẽ giải thích như thế nào!”

Hạ Hành Bắc khinh thường nhìn Lạc Thuật Thành, thầm nghĩ, bố của cậu ấy tôn

kính Trần Hạo như một vị Phật sống! Còn mong ông ấy sẽ giúp một người xúc

phạm đến Trần Hạo sao? Đúng là ngu hết chỗ nói:

Đúng lúc này, ngoài cửa truyền đến giọng nói của thư ký: “Các người là ai? Không

được vào trong!”

Nghe thấy giọng nói của Lâm Thân ngoài cửa, Lạc Thuật Thành lại nở nụ cười:

“Các người có biết tôi đã ký tên cho ai thuê cửa hàng không? Con mẹ nó chứ! Dám

đánh tôi? Tôi sẽ không để cho các người đạt được bất cứ thứ gì!”

Nghe vậy, Hạ Hành Bắc khẽ cau mày, Lạc Thuật Thành này thật không biết sống

chết

Nhìn thấy Lâm Thân đi vào, Lạc Thuật Thành liền chạy tới đón chào.

“Ông Lâm, ông tới rồi, chính là tên khốn kiếp này đã đánh tôi, ông mau giúp tôi

dạy cho nó một bài học. Hôm nay tôi phải cho nó biết, dám động tới Lạc Thuật

Thành này thì phải trả giả như thế nào!”

Lâm Thân giả vờ lên mặt, nhưng khi vừa nhìn thấy Trần Hạo đang ngồi ở trên số

pha nở nụ cười đùa cợt, ông ta liền bị sét đánh choáng váng tại chỗ!

“Trần… Trần đại sư…”

Khi Lâm Thân nhìn thấy Trần Hạo, hai chân của ông ta mềm nhũn cả ra l

Đây chính là tiểu tông sư cường bạo đã tùy ý hành hạ người khác cho đến chết! Lạc

Thuật Thành lại nhằm người này làm mục tiêu trả thù sao? Hắn ta bị ngu à !

Trần Hạo nở một nụ cười tàn ác, nói: “Nghe nói ông muốn dạy cho tôi một bài

học?”

“Nói bậy… ai dám tung tin đồn thất thiệt như vậy, đúng là vu khống!”

“Ồ..”, Trần Hạo giễu cợt nói khi nghe thấy điều này.

Sống lưng Lâm Thân ướt đẫm mồ hôi, trong nháy mắt đã thấm ướt hết áo quần,

hốt hoảng nói: “Chuyện này hoàn toàn không phải là sự thật! Tôi làm sao dám

khiêu chiến với Trần đại sư chứ?”

“Vậy ông thử nói tôi nghe xem, cửa hàng mà Bạch thị chọn đã xảy ra chuyện gì

vậy?”, Trần Hạo hỏi.

“Cửa hàng…”, Lâm Thân muốn phát điên lên được, lúc này mới nhận ra Trần Hạo

ở đây vì việc thuê cửa hàng, suýt chút nữa là ông ta đã gây ra một việc khiến cho

mình phải hối hận rồi!

“Ông không biết sao?”, Trần Hạo nói với nụ cười mở rộng.

Lâm Thân tè cả ra quần, cái chết bi thảm của Lôi Thiên Tuyệt vẫn còn hiện rõ trước

mắt của ông ta! Chỉ có kẻ ngu mới muốn chống lại Trần Hạo mà thôi!

Lập tức, Lâm Thân đem thỏa thuận vừa rồi của ông ta và Lạc Thuật Thành xé đi, tự

vả vào mặt mình một cái thật đau.

“Tôi sai rồi, tôi đáng chết… Trần đại sư, nếu như tôi biết cậu cũng muốn cửa hàng

này, thì tôi làm sao dám…”

Cú tự vả mặt cực vang đó của ông ta khiến mọi người trong phòng đều bàng hoàng.

Hạ Hành Bắc nhìn Trần Hạo, lại có thêm nhận thức mới về anh.

Nhà họ Hạ giống như một người khổng lồ ở Hải Dương và ngay cả toàn tỉnh, Lâm

Thân là con chó của nhà họ Hạ, lại quỳ xuống liếm láp dưới chân của Trần Hạo

ngay trước mặt người nhà họ Hạ, thì cũng có thể phần nào thấy được vị trí của

Trần Hạo lúc này.

Trương Mạn cũng ngẩn người, nghĩ mãi không hiểu, tại sao cái người được Lạc

Thuật Thành tầng bốc đến tận trời này hình như còn không sợ nhà họ Hạ, nhưng

lại run sợ trước mặt Trần Hạo như vậy, chẳng lẽ Trần Hạo còn đáng sợ hơn nhà họ

Hạ?

Kẻ kinh ngạc nhất chính là Lạc Thuật Thành, lúc này hắn ta hoàn toàn sững sờ,

không thể tin được những gì mình nhìn thấy trước mắt

Tay chân thân tín của ông hai Hạ ở phía bắc thành phố đã thực sự phải quỳ xuống

và tự vả mạnh vào mặt mình? Tôi có phải đang nằm mơ nữa không?

“Cút…”, Trần Hạo lạnh lùng phun ra một chữ.

Ngay lập tức, Lâm Thân như sắp dập đầu quỳ lạy đã nhanh chóng quay người bỏ

chạy.

Một lúc lâu sau, Lạc Thuật Thành mới vội vã đuổi theo ra ngoài.

“Ông Lâm, ông điên rồi sao? Cứ như vậy mà rời đi?” Lạc Thuật Thành đuổi kịp

Lâm Thân trước thang máy.

Lâm Thân dừng lại, liếc nhìn Lạc Thuật Thành

đầy thương hại, ông ta muốn nói rõ sự tình, nhưng nghĩ đến ác thần Trần đại sư

kia đã không cho phép, vì vậy ông ta đành nuốt hết những lời định nó vào trong.

“Cậu… tự mình lo liệu đi!”

Chỉ buông lại một câu, Lâm Thân vội vàng bước vào thang máy vì sợ có người đuổi

theo.

Thang máy đóng cửa chậm rãi đi xuống lầu, Lâm Thân thở phào nhẹ nhõm lẩm

bẩm nói: “Tôi điên sao? Không biết ai mới là đồ điên! Thứ ngu xuẩn!”

Mà giờ phút này trong phòng làm việc, Đường Vân Khuê cũng chấn động, trong

lòng càng thêm kiêng sợ vị khách quý của cậu chủ Hạ.

Ông ta quay đầu dặn dò cấp dưới: “Mau tìm người soạn thảo hợp đồng này cho

đàng hoàng!”

Hạ Hành Bắc xua tay chặn lại: “Hợp đồng cái gì, mau đi soạn thảo thỏa thuận

chuyển nhượng, cửa hàng này tặng cho Trần đại sư!”

Cái gì? Nghe đến đây, Đường Vân Khuê trở nên đờ đẫn, sự kiêng sợ của ông ta đối

với Trần Hạo đã được nâng lên một tầm cao mới!

Trương Mạn càng thêm kinh ngạc vì tình huống trước mắt.

Có thể khiến cho cậu chủ nhà họ Hạ khách khi tặng không cửa hàng, còn hung

thần Lâm Thân thi phải quỳ xuống van xin lòng thương xót, Trần Hạo… anh rốt

cuộc là ai?

Trần Hạo cười nhạt đứng lên: “Hợp đồng soạn thảo xong rồi thì gửi thẳng cho

Bạch thị đi!”

“Vâng…, Hạ Hành Bắc cung kính nói.

Mọi việc xong xuôi, thấy Trần Hạo đứng dậy rời đi, Hạ Hành Bắc nhanh chóng nói:

“Trần đại sư, lần trước anh tìm ra ngọc lục bảo, điều này đã khiến cho nhà họ Hạ

chúng tôi kinh ngạc. Đây là thẻ Đế Vương Chí Tôn, sau này hễ là cơ nghiệp của nhà

họ Hạ thì anh đều có thể tới mua hàng miễn phí”

Trần Hạo thản nhiên cầm lấy tấm thẻ.

Hạ Hành Bắc lại nói: “Mấy ngày sau sẽ có một cuộc họp thẩm định ở Hải Dương,

tôi muốn mời Trần đại sư đến giúp đỡ, không biết anh có thời gian không?”

“Được rồi!”, Trần Hạo khẽ gật đầu.

Trong lúc nói chuyện, mấy người đã đi tới trước cửa thang máy.

Hạ Hành Bắc lễ phép chấp tay chào: “Cung tiến Trần đại sư!”

Trần Hạo gật đầu, dẫn Trương Mạn lúc này vẫn còn đang thất thần, hai người đi

vào thang máy.

Sau khi hai người rời đi, Đường Vân Khuê không nhịn được mà hỏi: “Cậu chủ, Trần

đại sư đó là ai?”

Hạ Hành Bắc cười đáp: “Một người có sức mạnh phi thường mà ông không dám

nghĩ tới!”

Đường Vân Khuê lại một lần nữa kinh sợ, ông ta không dám hỏi thêm nữa, sống

đến từng tuổi này, ông ta thừa biết, người biết càng ít thì sẽ càng có thể sống lâu

hơn.

Hạ Hành Bắc xoay người, còn chưa đi được hai bước thì đã nhìn thấy Lạc Thuật

Thành vác bản mặt u ám đi về phía bọn họ.

“Anh họ! Anh dám dùng việc công báo thù riêng Tôi là em họ của anh, là con trai

của dì anh, anh thật sự muốn đày tôi đến chi nhánh Hắc Phi sao?” Lục Thuật

Thành bất mãn nói.

“Đưa cậu đến Hắc Phi là tôi đã mẽ mặt dì làm rồi. Dảm xúc phạm đến Trần đại sư,

đừng nói cậu chỉ là em họ của tôi, cho dù có là em ruột của tôi thì cũng phải bị

nghiêm trị!”

Chương 147: Thủ đoạn của cô nàng mạnh mẽ.​


“Tại sao? Chỉ vì cái tên đó thôi sao?”

Hạ Hành Bắc cười nói: “Đúng vậy, là do anh ấy! Cậu nên cảm tạ anh ấy vẫn còn nể

mặt tổ tiên của nhà họ Hạ, nếu không chỉ sợ rằng cậu sẽ khó đến Hắc Phi với toàn

vẹn tử chi trên người đâu! Sao cậu không động não một chút đi, nghĩ xem Lâm

Thân là ai? Ông ta còn phải sợ hãi như vậy, thì cậu dựa vào cái gì mà phách lối

trước mặt Trần đại sư?”

“Cái tên đó rốt cuộc là ai?”, Lạc Thuật Thành hỏi.

“Một người mà nhà họ Hạ tuyệt đối không thể đắc tội!” Hạ Hành Bắc nhìn xoáy

vào Lạc Thuật Thành, nói xong rồi mới rời đi!

Lạc Thuật Thành lúc này mới biết mình đã làm một việc vô cùng ngu ngốc, nhưng

hối hận thì cũng đã quá muộn.

Lúc này Trần Hạo và Trương Mạn đã xuống dưới lâu.

Hai người vốn định lái xe về thắng Bạch thị, nhưng khi vừa xuống cầu thang,

Trương Mạn đã nhìn thấy chiếc Coupe quen thuộc và một khuôn mặt quyến rũ ló

ra!

Lại là cô ấy?

Anh Chồng Khờ - Trần Hạo

Tinh Quân

Khi Trương Mạn nhìn thấy xe và người này, cô ấy lập tức nhở ra cảnh Trần Hạo và

người này nói chuyện ở dưới lầu Bạch thị.

Giữa bọn họ rốt cuộc là có quan hệ gì?

Trong lòng Trương Mạn không nhịn được tò mò.

Trần Hạo cũng nhìn thấy Tiêu Nhất Phi đang đợi ở dưới lầu, liền cười khổ.

Trương Mạn cố nén lòng hiếu kỳ, nhìn Trần Hạo nói: “Tôi về trước đây! Anh cứ lo

việc của mình!”

Sau khi buông lại một câu, Trương Mạn nhìn lén về phía Tiêu Nhất Phi một cái rồi

mới vội vàng lên xe.

Sau khi lên xe, Trương Mạn nhìn theo cho tới khi hai người lái xe rời khỏi phạm vi

mà gương chiếu hậu có thể thấy được, tự nhiên lại nảy sinh cảm giác thất vọng.

Nghĩ đến chuyện vừa xảy ra ở Hồng Đảng, đồng thời nghĩ đến mỹ nhân đang mời

Trần Hạo đi đâu đó, Trương Mạn lại càng thêm tò mò về Trần Hạo.

Nhưng trong đầu của cô ấy còn có vô số câu hỏi không giải quyết được, chần chừ

một lúc, Trương Mạn nhấc máy gọi cho Lý Phần, cô bạn thân tốt bụng ở bộ phận

sales.

Ngay sau khi cuộc gọi được kết nối, giọng nói của Lý Phần phát ra từ ống nghe:

“Trương Mạn? Không phải bây giờ em đang thương lượng với bên Hồng Đăng hay

sao? Sao lại có thời gian gọi cho chị vậy?”

Trầm ngâm một lúc lâu, Trương Mạn mới quyết định hỏi: “Lý Phần, chị nói xem…

Trần Hạo rốt cuộc là ai?”

“Trần Hạo?”, Trương Mạn hỏi câu này khiến Lý Phần khó hiểu bật cười: “Mọi

người trong công ty đều biết Trần Hạo là con rể nhà họ Bạch, mới chữa khỏi bệnh

khở khạo”.

Trương Mạn nói: “Chị biết em không hỏi cái này mà…”

“Vậy thì em muốn biết cái gì?”, giọng nói của Lý Phần trên điện thoại nghe có vẻ

đùa cợt.

“Lý Phần…, Trương Mạn biết rằng Lý Phần đang trêu chọc mình, nên xấu hổ thở

dài.

“Ồ! Ai bảo chị là bạn thân nhất của em chứ? Nói tới Trần Hạo thì cũng khó nói, chị

cảm thấy anh ta là một người đàn ông tốt và thú vị, chỉ có điều thân phận ở rể

trong một gia tộc giàu có như nhà họ Bạch mà lại không có bản lĩnh gì, nên cuộc

sống thật đáng buồn! Em nhìn trong công ty đi, Bạch Tường Vũ, Lưu gia Ấn, có ai

mà không muốn giảm đạp Trần Hạo đâu?”

Nghe Lý Phần nói qua điện thoại, Trương Mạn không khỏi lẩm bẩm: “Em thì thấy

Trần Hạo không đơn giản như vậy!”

Nghĩ đến những mối quan hệ mà Trần Hạo đã bày ra trước mặt cô ấy nhiều lần liên

tiếp, Trương Mạn nghĩ sao cũng không thể liên hệ anh với hình ảnh của một tên ở

rể vô dụng được.

Lý Phần cười khúc khích ở đầu bên kia điện thoại: “Trương Mạn, chắc không phải

dạo này em hay đi cùng anh ta nên đã phải lòng anh ta rồi, muốn chen vào gia đình

của chủ tịch đấy chứ!”

“Chị nói bậy bạ gì đó! Không nói nữa…, Trương Mạn đỏ mặt cúp điện thoại.

Lúc này, yêu tinh Tiêu Nhất Phi ở trong xe đang trêu chọc Trần Hạo.

“Trần Hạo, lẽ nào chị đây không có chút nào hấp dẫn cậu sao? Có ai như cậu

không? Đưa tiền xong liền không thấy bóng dáng đầu nữa! Cậu không sợ tôi sẽ ôm

tiền chạy mất sao! Cậu đúng là một nhà đầu tư hào phóng!”

Trần Hạo cũng không để bụng, nói: “Sao cô lại chạy tới đây?”

Tiêu Nhất Phi cười híp mắt nhìn chăm chăm Trần Hạo, nở một nụ cười, như thể cô

ấy muốn nhìn thấu anh: “Vừa rồi tôi đang nói chuyện với Hạ Hành Bắc về việc mua

đất xây dựng nhà máy, nhưng khi cậu ấy nhận được tin nhắn của cậu thì liền mất

hồn chạy mất, không tiếp tục thương lượng với tôi nữa. Tôi đã đi theo để giúp đỡ,

nói rằng nếu như cậu quá tức giận, thì hãy để tôi sử dụng… mỹ nhân kế”

“…”

Trần Hạo cạn lời, biết nửa đầu những lời này mới là thật, còn nửa sau chỗ mỹ nhân

kể là đang cố ý trêu chọc!

“Biểu hiện của cậu khiến tôi rất muốn đẩm cậu, cậu có biết không?”, Tiêu Nhất Phi

bực bội nổi.

“Biểu hiện của tôi thì sao?” Trần Hạo cười.

“Biểu hiện bất lực của cậu chính là đang nói tôi không đủ quyến rũ đúng không?

Cậu muốn ép tôi cùng Bạch Phi Nhi cạnh tranh nhau à?”

Trần Hạo cười khổ: “Cô làm khó tôi quá! Một người thì nóng như lửa, một người

thì lạnh như băng, cả hai đều vô cùng tuyệt vời, bắt tôi phải lựa chọn như thế nào,

tốt hơn là giết tôi luôn đi!”

“Phụt! Xem như cậu cũng biết điều! Tôi sẽ đưa cậu đi xem một nơi!”, Tiêu Nhất

Phi mỉm cười hài lòng sau khi nghe Trần Hạo giả vờ khen ngợi.

Ngay sau đó, Trần Hạo được Tiêu Nhất Phi đưa đến một tòa nhà có biển hiệu của

viện nghiên cứu y học.

Khi vừa bước vào tòa nhà, Trần Hạo đã nhìn thấy một nhóm người đang trò chuyện

xung quanh mình, trong số đó có Lưu Khánh là người quen của Trần Hạo, còn có

Lâm Dạ Bạch, cựu hiệu trưởng Đại học trung y

Những người khác cũng là những chuyên gia nổi tiếng trong lĩnh vực y tế, thường

được thấy trên bảo và tạp chí.

Nhìn thấy cảnh này, Trần Hạo tò mò hỏi: “Đây là…”

“Sao nào, ở đây không tệ chứ? Đây là viện nghiên cứu mới được xây dựng của công

ty chúng tôi. Nó bao gồm nhiều dự án nghiên cứu khoa học lâm sàng của Tây y và

Trung y, châm cứu, nghiên cứu thuốc của Tây y và Trung Y,… và những vị này đều

là đầu não của viện trong thời điểm hiện tại!”

Nhìn thấy Trần Hạo lúng túng, Tiêu Nhất Phi cười đắc thắng nói: “Hiện tại có năm

nhóm chuyên gia, tất cả đều là những nhân vật nổi tiếng trong lĩnh vực y tế. Chúng

tôi đầu tư tiền vào các đề tài nghiên cứu của họ. Khi đã có kết quả, chúng tôi tuyệt

đối ưu tiên trong việc mua lại chúng”.

“Ồ! Hóa ra là như thế!”, Trần Hạo nhàn nhạt đáp, phản ứng bình tĩnh.

Tiêu Nhất Phi không nhịn được hỏi: “Cậu không cảm thấy xót sao? Đầu tư chỗ này

tốn rất nhiều tiền đó!”

Trần Hạo thờ ơ nhún vai: “Tiền đã giao cho cô, dùng như thế nào là tùy cô!”

Nghe vậy, Tiêu Nhất Phi bật cười, cô ấy chỉ cố ý thử Trần Hạo thôi, từ phản ứng của

anh thì có thể thấy, Trần Hạo thực sự đã phủi tay đẩy công việc làm chủ này cho

người khác. Trong trường hợp này, Tiêu Nhất Phi cũng có thể thả lỏng một chút!

“Đi, để tôi giới thiệu những người này cho cậu biết”, Tiêu Nhất Phi nói.

Trần Hạo lại xua tay: “Mấy chuyện phiền phức này cô có thể toàn quyền xử lý. Bỏ

thời gian ra giao du với bọn họ, chỉ bằng tôi lấy thời gian đó đi ăn một bữa no nê

còn tốt hơn!”

Phụt! Tiêu Nhất Phi nở nụ cười quyến rũ: “Được, tôi đến văn phòng giải quyết một

số chuyện xong rồi sẽ mời cậu đi ăn tối”

Trần Hạo cười gật đầu, Tiêu Nhất Phi liền dẫn anh đi.

Nhìn dáng vẻ uyển chuyển của Tiêu Nhất Phi, Trần Hạo thầm nghĩ, cô gái này thật

sự tài sắc song toàn! Vốn đầu tư của anh không quá nhiều, nhưng Tiêu Nhất Phi đã

gây dựng được một nơi có quy mô như vậy chỉ trong một khoảng thời gian ngắn,

điều này cho thấy năng lực và tham vọng của Tiêu Nhất Phi là vô cùng lớn.

Với sự giúp đỡ của một người như vậy, anh còn phải lo lắng điều gì nữa?

Sau khi Tiêu Nhất Phi bước vào văn phòng và bắt đầu bận rộn với công việc, Trần

Hạo cầm điện thoại di động lên và ngồi trên ghế sô pha bên cạnh đọc chút tin tức.

Nửa giờ sau, Tiêu Nhất Phi đứng dậy: “Làm xong rồi! Chúng ta đi ăn thôi.”

Trần Hạo cười khổ: “Cô vẫn còn nghĩ đến tôi sao! Tôi còn tưởng rằng cô sẽ bỏ đói

tôi mất!”

Nghe vậy, Tiêu Nhất Phi đùa cợt nói: “Nhìn cậu thấy thương chưa kìa, tôi sẽ dẫn

cậu đi ăn đồ ngon Đút cậu ăn tới nó luôn!”

Câu nói rõ ràng là rất bình thường này, qua giọng điệu của Tiêu Nhất Phi thì lại trở

nên mờ ám!

Trần Hạo cười khổ nghĩ, người phụ nữ này thật đúng là yêu quái

Xe chạy hết một đoạn đường, chẳng mấy chốc đã đến ngoại ô, qua bảy tám khúc

quanh, Tiêu Nhất Phi đưa Trần Hạo đến trước cửa một nơi rất tao nhã tên là Nông

Gia Nhạc!

Sau khi xuống xe, Tiêu Nhất Phi thắm thiết ôm cánh tay Trần Hạo, chẳng biết là vô

ý hay cố ý va chạm!

Trần Hạo cười khổ, người phụ nữ này lúc nào cũng thích trêu chọc anh! Chẳng lẽ

thật sự không sợ bị ăn thịt hay sao?

Hai người thân mật bước vào Nông Gia Nhạc, không ngờ cảnh tượng này đã bị

người khác đi ở phía sau nhìn thấy.

Kiều Vũ Phàm hôm nay tình cờ đi ăn tối với một vài người bạn, không ngờ lại gặp

Trần Hạo ở đây.

Sau khi sững sờ hồi lâu, Kiều Vũ Phàm đã cười một cách tinh quái!

Đám người quần là áo lượt đi cùng nhìn thấy nét mặt này của Kiều Vũ Phàm, liền

hỏi: “Cậu Kiều, cậu quen bọn họ sao?”

Chương 148: Oan gia ngõ hẹp.​


Kiều Vũ Phàm nói: “Cái thằng cha ở đối diện kia là một con ruồi mà tôi rất ghét.

Tôi cực kỳ ghét thắng đó luôn. Các anh em cho tôi xin ý kiến làm sao để đi chết hắn

ta đi

Nghe vậy, Từ Phong mới nhìn sang Trần Hạo.

Người bị Kiều Vũ Phàm không ưa này nhìn khá phèn, nhưng người phụ nữ cạnh

hắn ta thì lại rất ngon nghẻ

Mà mấy người bên cạnh cũng rất tò mò, không hiểu tại sao cái loại rác rưởi đó lại

đắc tội với Kiều Vũ Phàm, bèn hỏi: “Anh Kiều, thằng cha đó đắc tội với anh hả?”

“Con hàng này là loại cóc ghẻ nhưng đòi ăn thịt thiên nga, dám tranh Quả Quả với

tôi! Anh nói hàn ta có đáng chết hay không?”, Kiều Vũ Phẩm âm hiểm nói.

Những người khác nghe vậy thì sửng sốt không thôi.

“Con hàng này làm gì mà dám động vào cô Mễ vậy?”

“Làm gì á? Một bác sĩ cỏn con, cứ nghĩ mình chữa bệnh cho nhà họ Mễ là quên đi

mọi thứ, không coi ai ra gì!”, Kiều Vũ Phàm đáp.

Nghe vậy, cả đám người bật cười, hóa ra là một bác sĩ quèn! Trời đậu! Thế chơi chết

thắng này cũng dễ như không ấy mà?

Đám người đi vào trong rồi chọn một vị trí ngồi để thương lượng.

Anh Chồng Khờ - Trần Hạo

Tinh Quân

“Sao rồi? Có ý gì chưa?”, Kiều Vũ Phàm gọi món xong thì hỏi.

Trương Tuấn – một người đi cùng – cười âm hiểm nhìn về phía Trần Hạo: “Theo

tôi ấy, không cần phải khách sáo với con kiến hội đó đâu. Cứ cắt đứt chân tay rồi

cho hắn ta quỳ xuống dập đầu xin lỗi. Anh Kiều thấy được không?”

Từ Phong cười nói: “Chả ra làm sao, cắt đứt chân tay chẳng bằng cắt đi chân giữa

của hắn ta Mọi người thấy sao?”

Hahahah! Cả đám người cười lên điên cuồng.

Một người bạn khác của Kiều Vũ Phàm là Dương Việt nói: “Theo tôi thì cứ trói cai

loại này vào đá rồi ném xuống sông ấy, thần không biết quỷ không hay!”

Từ Phong biết trong đám người này thì Dương Việt có gan to nhất: “Chơi chết hắn

ta, anh không sợ sẽ gặp rắc rối à?”

Dương Việt cười gần: “Một tên bác sĩ quèn thôi mà, chết thì thôi, hắn ta còn làm

sóng ngầm nổi lên được nữa chắc?”

Kiều Vũ Phàm cười xấu xa: “Chết sớm thế thi không vui đâu! Còn chưa cảm nhận

được nỗi sợ mà đã chết rồi thì khác nào đang tác thành cho nó?”

Đám người nghe vậy thì cũng cười âm hiểm.

Nghĩ một lúc, Kiều Vũ Phàm nói với Từ Phong: “Anh qua gọi điện cho Mễ Quả Quả,

dỗ cô ấy đến đây đi!”

Từ Phong sửng sốt: “Sao anh không tự gọi?”

Kiều Vũ Phàm nói: “Thì thắng đó khiêu khích khiến Quả Quả hiểu lầm tôi, tôi gọi

chưa chắc cô ấy đã đến!”

Từ Phong hiểu được thì ra ngoài gọi điện thoại.

Còn Kiều Vũ Phàm thì nhìn về phía Trần Hạo với vẻ âm hiểm. Lần trước Mề Quả

Quả dám nói thích Trần Hạo ngay trước mặt anh ta. Thế mà Trần Hạo lại dám đưa

người phụ nữ khác đi chơi vui vẻ? Đây chẳng phải thời cơ tốt đẹp nhất hay sao

Anh ta nghĩ vậy, bèn tính toán xem nên xử thăng ngu đó thể nào!

Sau khi Từ Phong gọi điện thoại xong thì làm dấu OK với Kiều Vũ Phàm, Kiều Vũ

Phàm mới nở nụ cười khốn nạn.

“Lát nữa chúng ta sẽ thế này..”, Kiều Vũ Phạm nói nhỏ với đám người.

Bọn họ nghe xong kế hoạch của Kiều Vũ Phàm thì lại cười gian ác lần nữa.

“Kế hoạch của anh Kiều đỉnh thật! Chơi chết cái thằng ngốc đó!”

Mà Tiêu Nhất Phi đã sớm để ý đến đám người Kiều Vũ Phàm kia rồi. Đảm đó cứ

thỉnh thoảng lại nhìn sang đây, rõ ràng là có ý xấu.

Tiêu Nhất Phi cười quyến rũ, ghé vào gần Trần Hạo: “Mấy thằng em kia hình như

lại định nhằm vào cậu đấy!”

Trần Hạo cười khẩy, nhìn qua, nhận ra luôn là Kiều Vũ Phàm. Anh cười nghiền

ngầm: “E là có vài người nghiện quỹ rồi, lại đến đòi tôi!”

Tiêu Nhất Phi nghi hoặc hỏi nhỏ: “Biết gì không? Vẻ mặt ác độc khi ra tay của cậu

nhìn rất bá đạo. Sao bình thường cậu không tỏ vẻ đẹp trai luôn cho người ta thích

đi, mà cứ đam mê chém giết, như vậy có quá đáng lắm không?”

Phụt: Trần Hạo cười phụt cả nước uống.

“Tiêu Nhất Phi, cô rảnh thì đừng có tỏ vẻ quyến rũ trước mặt tôi nữa, cẩn thận bị

lửa đốt như chơi day!”

Thấy vẻ mặt bất lực của Trần Hạo, Tiêu Nhất Phi lại cười hi hi.

“Chỉ sợ cậu nếm thử chị xong thì lại quên luôn núi băng Phi Nhi ở nhà ấy chứ!”,

Tiêu Nhất Phi gợi cảm đáp.

“…”

Trần Hạo cạn lời, lòng thầm nghĩ sao lại so độ lưu manh với người phụ nữ này chứ?

Khác nào tự chuốc lấy nhục đâu?

Hai người nhìn nhau rồi quay di.

Mà những gì Kiều Vũ Phảm thấy là Trần Hạo và Tiêu Nhất Phi thân mật như chốn

không người, nhìn sao cũng thấy ghét, nhất là khi Tiêu Nhất Phi còn đẹp hơn cả

Mễ Quả Quả, trong lòng anh ta càng tức tối hơn

Mẹ nó chứ! Mày cứ cười đi con, để xem lát nữa mày khóc thế nào!

Sau đó, Kiều Vũ Phàm tính toán thời gian, chắc Mề Quả Quả sắp đến rồi, bèn đứng

dậy đi ra khiêu khích, mục đích đương nhiên là để cho Mễ Quả Quả nhìn thấy.

“Hóa ra là anh à?”, Kiều Vũ Phàm đứng dậy rồi tỏ vẻ vừa mới nhìn thấy Trần Hạo,

sau đó đánh giá Tiêu Nhất Phi bên cạnh: “Trần Hạo, anh với người phụ nữ khác ôm

hôn thắm thiết thế này thì còn coi Quả Quả ra gì nữa?”

Trần Hạo liếc Kiều Vũ Phàm, cầm ly trà lên uống, coi như không thấy gì.

Kiều Vũ Phàm muốn nói rất nhiều nhưng trong nháy mắt lại không nói được cái gì,

tức quá đi mất!

Nếu không lát nữa Mễ Quả Quả đến mới ra tay thì anh ta sẽ thua mất!

“Anh chỉ là cái loại rác rưởi mà thôi, thể mà dám phản bội Quả Quả?”

Kiều Vũ Phàm bắt đầu nổ súng, Từ Phong đi đến bên Tiêu Nhất Phi, lén ngắm thân

hình của cô ấy rồi khiêu khích: “Đúng đó, cô em, em phải cẩn thận chút. Cái thằng

này không phải loại tốt lành gì đâu, hắn ta đang lừa em đấy! Hắn ta là bạn trai của

một cô gái mà bọn anh quen mà!”

Tiêu Nhất Phi thi diễn như thật, “kinh ngạc” nhìn Trần Hạo.

Trần Hạo cũng sững sở, cái người phụ nữ này không làm diễn viên thì phí của giới

quá!

Trần Hạo im lặng, Tiêu Nhất Phi cũng coi như khẳng định, mặt liền đỏ lên, diễn

trọn vai Tân Hương Liên, còn Trần Hạo thì trở thành một Trần Thế Mỹ khác.

“Trần Hạo, sao anh lại có thể phản bội em mà đi tìm người khác chứ?”

“…”

Trần Hạo câm nín, nhìn người phụ nữ này diễn.

“Em không đủ tốt sao anh?”

“…”

“Hay là vi em… Không to bằng cô ta? Chân không dài như cô ta?”

Trần Hạo điên mất, cô gái này diễn đến nghiện luôn hay gì?

Nhưng càng đáng giận hơn là mặc dù vẻ mặt cô ấy đáng thương, nhưng vẫn không

quên quyến rũ anh. Vừa nói chuyện lại vừa khoe ra bộ ngực to và đôi chân dài,

Cho dù Trần Hạo là kiểu đàn ông không bị sắc đẹp làm mờ mắt, nhưng lúc này

cũng không khỏi nuốt nước bọt

Thấy thế, Kiều Vũ Phàm và đám người bên cạnh cũng bật cười hô hố.

Bọn họ cho rằng, cứ thế này thì người phụ nữ này sẽ còn yêu Trần Hạo nữa sao?

Không thể nào!

Kiều Vũ Phàm âm thầm vui sướng. Mẹ nhà mày nữa, dám tranh Quả Quả với tao?

Tao cho mày mất hết luôn!

Dương Việt nhân cơ hội này thêm dầu vào lửa: “Cô gái à, thắng khốn này tởm lắm

đấy! Có người yêu xinh như cô rồi mà vẫn dám đi ngoại tình?”

Trương Tấn nói: “Đúng vậy, cái loại bắt cá hai tay đi lừa phụ nữ này đáng bị chém

chết Quả tởm lợm!”

Kiều Vũ Phàm nói: “Cô gái, cô ưu tú như thế, sao lại và phải cái loại đàn ông này

vậy? Chỉ cần cô nói một câu thôi, chúng tôi sẽ giúp cô xả tức luôn!”

Đám người vừa nói xong thì Mễ Quả Quả đã xuất hiện ở ngoài cửa.

Kiều Vũ Phàm nhất thời càng hăng máu hơn.

Anh ta thầm nói, để xem mày chết thế nào!

Tiêu Nhất Phi không quan tâm đến Kiều Vũ Phàm mà đáng thương nhìn Trần Hạo.

“Không lẽ anh không cảm nhận được tình yêu của em sao? Sao anh lại đối xử như

vậy với em? Em đã làm tất cả vì anh mà!”

Trần Hạo cười khổ, không biết phải tiếp chiêu thế nào, cảm thấy người phụ nữ này

đúng là đỉnh.

Kiều Vũ Phàm vui gần chết, cứ thế này thì ai mà chịu đựng nổi chứ? Mễ Quả Quả

xuất hiện nữa thì còn không làm loạn cả lên hay sao?

Lúc anh ta đang đắc ý thì Mễ Quả Quả đã xuất hiện.

Đảm người đều mong chờ cảnh Trần Hạo đổi mặt với sự giận dữ của hai cô gái.

Kiều Vũ Phàm đã tính cả rồi, chỉ chờ Mễ Quá Quả phát điện là đến lúc anh ta ra tay

Lần trước dám bắt tạo quỳ! Lần này cho mày ăn gấp bội!

Mễ Quả Quả đi đến, Tiêu Nhất Phi diễn càng sâu hơn.

Cô ấy quay ra, cảm xúc liền thay đổi, mắt ngấn lệ nhìn Mễ Quả Quả rồi hỏi Trần

Hạo: “Dù anh có cô ta, em cũng sẽ không bỏ anh đâu. Nếu phải chia sẻ cùng nhau,

em cũng sẽ phân thắng thua với cô ta!”

Clgt?

Nghe vậy, đảm Kiều Vũ Phàm đều sửng sốt.

Nào có giống những gì bọn họ mong chờ chứ!

Người phụ nữ này nghĩ cái gì vậy?

Chương 149: Đều là diễn viên lành nghề.​


Thấy cảnh đó, cả đám người trong lòng lại thầm hỏi thăm 18 đời tổ tông nhà Trần

Hạo.

Chỉ là một tháng chân đất mất toét mà cũng được hưởng phúc vậy sao? Có còn

thiên lý hay không?

Đám người vô thức đặt hy vọng lên người Mễ Quả Quả, ánh mắt cũng chuyển qua

đó.

Tính khí của cô cả nhà họ Mễ thì rõ ràng quá rồi còn gì?

Bạn trai cầm sừng, e là cô gái này sẽ đánh chết

mất hả?

Sau khi kinh ngạc, Kiều Vũ Phàm thầm tính trong đầu, chuẩn bị xúi giục.

Ai mà ngờ, Mễ Quả Quả chỉ sửng sốt hai giây rồi nghiền ngầm ý nghĩa của cảnh

tượng vô lý này. Sau đó, cô ấy tiến lên kéo tay Trần Hạo dưới sự sửng sốt của đám

người.

“Anh là của em…”

“…”

Đám người đi theo Kiều Vũ Phàm cũng ngờ ngác hết cả. Cái mẹ gì vậy? Hai người

phụ nữ tranh chồng à?

Kiều Vũ Phàm thì tức đến phát điên. Anh ta không thể tin nổi là anh ta cung phụng

Mễ Quả Quả như bà cô tổ, Mễ Quả Quả lại không thèm liếc anh ta một cái. Thế mà

bây giờ Mễ Quả Quả lại đi giành đàn ông trước mặt anh ta.

Đây có còn là Mễ Quả Quả - cô cả nhà họ Mễ không vậy?

Kiều Vũ Phàm không ngờ rằng đây mới chỉ là cảnh mở màn mà thôi, anh ta sắp

được hoài nghi nhân sinh rồi!

“Chúng ta cạnh tranh công bằng đi?”, Tiêu Nhất Phi hỏi.

“Tranh thế nào?”, Mễ Quả Quả nói.

“Tôi hai từ sáu, cô ba năm bảy, chủ nhật thì rút thăm, ai thắng là của người đó!

Cho đến khi Trần Hạo chọn một trong hai chúng ta mới thôi

“Cạnh tranh thì cạnh tranh, ai sợ ai chứ? Tôi sẽ không thua chị đâu!”

Cảnh tượng này, đừng nói là đám Kiều Vũ Phàm mà đến Trần Hạo còn sững sở.

Hai cô nghệ sĩ nhân dân này bị làm sao đấy? Nghiện diễn hay gì?

Kiều Vũ Phàm có một bụng muốn xúi giục, nhưng giờ lại bị nghẹn hết ở trong

họng, không biết nên bắt đầu từ đâu.

Mà đám đi cùng Kiều Vũ Phàm thì đều hóa đá tập thể

Tiêu Nhất Phi và Mễ Quả Quả càng diễn càng hãng, như ở chốn không người vậy.

“Anh yêu, anh có mệt không, em bóp chân cho anh nha!”, Tiêu Nhất Phi nhìn Mễ

Quả Quả với ảnh nhìn “khiêu khích”.

Mễ Quả Quả thì nói: “Em bóp vai cho anh!”

Cứ như vậy, hai cô gái không ngừng đưa ra các ngón đòn của mình trước mặt Kiều

Vũ Phàm.

Cảnh tượng kỳ quặc này khiến Kiều Vũ Phàm chỉ có thể lựa chọn cưỡng chế thay

trời hành đạo.

Anh ta thậm chí còn đang nghi ngờ, nếu bản thân còn không theo kịp nữa thì có

khi hai cô gái này còn dùng sắc đẹp dụ dỗ mất.

“Quả Quả, em đừng có bị thắng tối này lừa!

Nghe vậy, Từ Phong cũng nảy số: “Đúng vậy! Cô Mễ, cô xinh đẹp thông minh như

thế, sao lại tin vào nét diễn giả trên của một tên tồi chứ?”

Mễ Quả Quả trợn trắng mắt: “Liên quan gì đến mấy người, chị đây vui là được!”

Vừa nói xong, Mễ Quả Quả liền kéo cánh tay của Trần Hạo: “Anh yêu, em mặc kệ

đấy, hôm nay là thứ ba, anh là của em!”

Tiêu Nhất Phi nói: “Không được, ngày mai mới bắt đầu cạnh tranh cơ mà!”

“…”

Đám người bị cảnh tượng này làm cho đầu vắng mắt hoa, nghi ngờ nhân sinh

Kiều Vũ Phàm thì bất lực, đành đánh mắt với mấy tên kia.

Đám Tử Phong nhận được thông tin thì cố gắng đi đến chỗ Trần Hạo, tách Tiêu

Nhất Phi và Mề Quả Quả ra.

Kiều Vũ Phàm hùng hổ xông vào cho Trần Hạo: “Anh ra đây với tôi, tôi có chuyện

cần nói chuyện riêng với anh!”

Thấy thế, Mễ Quả Quả đẩy Dương Việt đang kéo cô ấy ra rồi đứng ra trước mặt Trần

Hạo, nói với Kiều Vũ Phàm: “Kiều Vũ Phàm, anh định làm gì?”

Kiều Vũ Phàm bực tức, muốn kéo Trần Hạo ra đánh chết luôn cho rồi. Anh ta thầm

nghĩ, một bác sĩ quèn thôi mà sao lại được nữ thần của anh ta bảo vệ thế chứ?

Nhưng anh ta không thể phát tác trước mặt Mễ Quả Quả được, đành phải khiêu

khích: “Nhóc con, anh cứ trốn phía sau phụ nữ như vậy cả đời à?”

Dương Việt nói: “Đúng vậy, chả giống đàn ông gì cả!”

Trần Hạo cạn lời: “Vô vị thật! Tôi không rảnh nói chuyện xàm với mấy người đâu!”

Vừa nói xong, Trần Hạo định đi ra khỏi nhà hàng.

Kiều Vũ Phàm thấy mình bị khinh bỉ thì càng tức hơn, vội đuổi theo: “Đừng tưởng

có Mễ Quả Quả ở đây thì có thể thoát khỏi chuyện ngày hôm nay!”

Từ Phong cũng phụ họa: “Đúng vậy, chạy trời không khỏi năng đâu!”

Trần Hạo cười khẩy dừng bước, quay lại nhìn đám người.

“Mấy người thích thể đúng không?”, Trần Hạo

Trương Tấn nói: “Ối chà chà! Ghế quá cơ đấy!”

Trần Hạo cười gắn: “Được! Vậy tôi không đi nữa!”

Kiều Vũ Phàm nhất thời tưởng kế khích tướng của mình đã thành công, đắc ý cười:

“Coi như anh khôn, chúng ta ra ngoài nói chuyện. Ngoan ngoãn thì coi như bỏ, còn

không thì cái đệch…”

Râm!

Kiều Vũ Phàm vừa nói được một nửa thì đã quỳ xuống.

Đám người thấy thế thì loạn cả lên, clgt?

Từ Phong phản ứng nhanh nhất, vươn tay kéo Kiều Vũ Phàm lại.

Nhưng anh ta chỉ mới đưa tay ra thì cũng đã quỳ xuống cái rầm!

Sau đó thì là một loạt khác.

Dương Việt, Trương Tấn cũng quý

Bốn tên cùng ngơ ngác! Không hiểu chuyện gì!

Không ít người xung quanh đã chú ý đến bên này, thấy thế thì cũng cười nói bình

phẩm.

“Hóa ra đây là nói chuyện à! Bái phục bái phục!”

“Tốc độ vả mặt này làm người ta không phòng tránh được mà!”

Sự bình luận của người xung quanh giống như một cái bạt tại đau điếng vào đám

người.

Kiều Vũ Phàm chỉ muốn tìm cái lỗ mà chui vào.

Trần Hạo thì “lúng túng” thấy rõ: “Anh Kiều à, lần nào gặp tôi anh cũng quỳ thế

làm tôi ngại quá cơ. Nhưng tôi vẫn phải nói thế này, anh quỳ cũng vô dụng thôi, tôi

bảo không đi là không đi!

Nói xong, Trần Hạo dẫn hai cô gái đang nhiệt tinh ôm cánh tay mình ra khỏi Nông

Gia Nhạc

Đám Kiều Vũ Phàm chỉ muốn chết đi cho xong, ánh mắt trở nên căm thủ dưới sự

đàm tiểu của quan khách.

Lúc sau, Trần Hạo đã dẫn hai cô gái ra khỏi nhà hàng.

Vừa ra ngoài, hai cô gái đã buông tay anh ra.

Mễ Quả Quả nghi ngờ nhìn Tiêu Nhất Phi rồi nói với Trần Hạo: “Trần đại sư, ông

nội mời anh đến nhà uống trà khi rảnh, tôi đi trước đây!”

Tiêu Nhất Phi nhìn bóng dáng Mễ Quả Quả rời đi thì nở nụ cười ngẫm nghĩ.

Trần Hạo hỏi: “Cô cười gì vậy?”

“Tôi đang cười…”

Tiêu Nhất Phi nghiêm túc nói, rồi đột nhiên thay đổi: “Cậu đoán xem!”

Trần Hạo bực tức lườm Tiêu Nhất Phi.

“Lườm gì mà lườm?”, Tiêu Nhất Phi hỏi.

Trần Hạo mỉm cười: “Cô đoán xem!”

Tiêu Nhất Phi cũng bị trả đũa. Trên đường lai Trần Hạo về Bạch thị, cô ấy cổ tình

im lặng, Trần Hạo cũng vui vẻ hưởng thụ sự thanh nhàn.

Sau khi về bộ phận sales, Trần Hạo đi thẳng ra góc tiếp tục sự nghiệp cày game.

Các nhân viên khác thì bận tối mặt. Sau khi ký được hợp đồng, bộ phận sales càng

nhiều việc hơn. Việc chuẩn bị cho cửa hàng flagship cùng các loại công việc trước

khi bán hàng phức tạp vô cùng, Trần Hạo thì yên tĩnh chơi game đến khi tan làm.

Khi kim đồng hồ điểm đúng 5 giờ, Trần Hạo tất máy tính rồi đi. Anh đang định đi

cùng Bạch Phi Nhi về nhà thì Bạch Phi Nhi lại tăng ca.

Trần Hạo đành phải về nhà nấu chút đồ cho đỡ đói, rồi ngồi trong phòng luyện Âm

Dương Cửu Thiên quyết.

Giống như trận chiến với Lôi Thiên Tuyệt, Âm Dương Cửu Thiên quyết của Trần

Hạo đã nâng cấp lên. Lúc trước Trần Hạo phải mượn linh ngọc mới bày trận được,

giờ thì không cần nữa. Anh đã đạt đến trình độ tiện tay vẽ thành trận được. Chỉ cần

nghĩ đến, anh có thể vẽ bất kỳ loại trận pháp nào.

Sau hai châu thiên, Trần Hạo phát hiện, muốn nâng cấp Âm Dương Cửu Thiên

quyết lên cũng không dễ. Xung quanh biệt thự này linh khí có quá ít, nếu không

tích lũy đủ thì khó mà làm được.

Sau khi hiểu được, Trần Hạo không tham lam nữa mà yên ổn lưu chuyển châu

thiên, cứ củng cố đã rồi mới nâng cấp, vậy mới tốt cho cơ thể của anh hiện giờ.

Khi Trần Hạo tỉnh dậy từ trạng thái tu luyện thì đã là ngày hôm sau.

Bạch Phi Nhi đã đi làm từ sớm.

Trần Hạo tầm rửa xong thì ra ngoài ăn sáng.

Nhưng vừa mới ra khỏi biệt thự, anh đã thấy Lệ Mạc Khiêm đi xuống từ một con

Mercedes màu đen.

“Trần đại sư!”, sau khi xuống xe, Lệ Mạc Khiêm cung kính khom người với Trần

Hạo.

“Sao ông lại đến đây?”, thấy Lê Mạc Khiêm,Trần Hạo hơi bất ngờ.

Lệ Mạc Khiêm cười đáp: “Lần trước có nói về pháp khí kia với đại sư, giờ nó đã đến

Hải Dương rồi a. Sáng nay là hội giám định, tôi đến sớm để đón Trần đại sư đây!”

Trần Hạo mới nhớ ra và đáp: “Vậy để tôi đi qua đó xem sao!”

Lệ Mạc Khiêm cung kính làm tư thể mời: “Mời Trần đại sư!”

Sau khi lên xe, chiếc xe chạy thẳng đến một câu lạc bộ tư nhân vô cùng nho nhã.

Chương 150: Không biết lượng sức.​


Sau khi xuống xe, Lệ Mạc Khiêm dẫn Trần Hạo đi vào câu lạc bộ hào hoa. Hai phút

sau, bọn họ xuất hiện trước cửa sánh yến hội.

Gần đến cửa, điện thoại Lệ Mạc Khiêm bỗng reo lên, bèn đi qua một bên nghe điện

thoại.

Trần Hạo nhìn quanh yến hội, lúc này đã có khá nhiều người đến.

Lệ Mạc Khiêm chỉ ra lệnh vài câu đơn giản rồi quay ra xin lỗi Trần Hạo: “Trần đại

sư, xin lỗi cậu nhiều. Tôi vốn định đi cùng cậu suốt, nhưng lại có chuyện đột xuất,

tôi phải ra ngoài một chút!”

Trần Hạo không thấy khó chịu, cũng gật đầu đồng ý. Lệ Mạc Khiêm bèn nói: “Còn

hai tiếng nữa là đến hội giám định, cậu cử đi xem thoải mái nhé. Đương nhiên là đồ

bên trong cũng bình thường thôi, chắc cũng chẳng lọt vào mắt xanh của cậu. Phần

lớn đều là pháp khí cấp thấp hoặc giải pháp khí, Trần đại sư cứ đi dạo cho giết thời

gian nhé!”

Trần Hạo đáp: “Được thôi, ông cử đi làm việc đi!”

Lê Mạc Khiêm mới xin lỗi cúi đầu rồi vội vàng rời đi.

Trần Hạo thì chậm rãi vào trong. Hội trường rất lớn, đã có không ít người tụ tập

nói chuyện. Ai cũng ăn mặc sang trọng, nhìn là biết con nhà giàu.

Mà bên trong góc còn có một vài người của Huyền Môn đang bày hàng.

Đi dạo hết một phòng, Trần Hạo đã hiểu sơ qua về nơi này. Bên trong có đến 99%

là pháp khí cấp thấp.



Nhưng trong mắt Trần Hạo thì cũng chỉ là rác rưởi mà thôi. Đám con nhà giàu thì

kinh ngạc không thôi, cứ thỉnh thoảng lại ồ lên kinh ngạc.

Trần Hạo thất vọng định đi vào khu nghỉ ngơi.

Đột nhiên có một tiếng nói cất lên: “Trần Hạo?”

Trần Hạo quay đầu thì thấy một người anh không ngờ đến.

“Chu Tiểu Nhược?”, Trần Hạo bất ngờ nói.

Chu Tiểu Nhược ở phía xa, gương mặt xinh đẹp lộ ra sự vui vẻ bất ngờ.

Cô gái xinh đẹp đến mức ghi dấu ấn trong lòng Trần Hạo này hôm nay mặc một bộ

váy dài màu tím, lộ ra những đường cong hoàn mỹ. Chiếc cổ trắng nõn hoàn mỹ

đeo một chuỗi vòng cổ bạch kim, mái tóc đen dày buông xổa tự nhiên, xinh đẹp

tuyệt trần.

“Là anh thật này! Tôi cứ nghĩ mình nhìn nhầm cơ!”, Chu Tiểu Nhược đi đến trước

mặt Trần Hạo thì cười nói.

Trần Hạo cười nhẹ như là đáp lời, nhìn sang thì thấy Chu Tiểu Nhược còn có bạn

đồng hành.

Cô gái này nhìn cũng được, nhưng tiếc là đứng cạnh Chu Tiểu Nhược thì nét đẹp đó

đã bị át đi không ít!

“Giới thiệu với cậu, đây là Trần Hạo! Còn đây là bạn thân của tôi, Vương Vân!”,

Chu Tiểu Nhược thấy Trần Hạo nhìn sang Vương Vân thì vội vàng giới thiệu hai

bên.



Từ cách gọi của Chu Tiểu Nhược thì Vương Vân đã chú ý đến Trần Hạo rồi. Cô ta

còn tưởng người đàn ông khiến Chu Tiểu Nhược vui vẻ như vậy không phỉa là con

trai nhà giàu thì ít cũng là ai đó trong giới kim cương, thế mà lại là một tên ăn mặc

như nhà quê! Nhất thời, cô ta không thấy hứng thú chút nào.

“Chào cô!”, Trần Hạo vừa chào vừa lịch sự đưa tay ra.

Vương Vân chỉ khẽ gật đầu, miễn cưỡng nở nụ cười coi như là đáp lại, trong lòng

thì khinh thường Trần Hạo. Chẳng hiểu sao đến dự cái này mà không biết ăn mặc

cho đẹp vào, phèn!

“Tiểu Nhược, chúng ta đi dạo đi! Lần đầu tớ đến đây, chúng ta phải xem thật kỹ

vào. Bố tớ nói rồi, đây là cơ hội kiếm được báu vật đấy! Đừng lãng phí thời gian

nữa!”

Trong mắt Vương Vân, việc giao lưu với Trần Hạo đơn thuần chỉ rất phí thời gian,

nếu để người quen nhìn thấy thì còn mất mặt nữa! Cho nên cô ta muốn kết thúc

cuộc gặp ngoài ý muốn này cho nhanh!

Trần Hạo nghe được ý khinh bỉ của Vương Vân, cũng không quan tâm: “Hai người

ngắm đi! Tôi đến khu nghỉ ngơi chút!

Thấy Trần Hạo quay người rời đi, Vương Vân bĩu môi khinh thường. Coi như anh

biết điều, làm tôi đây mất thời gian, anh đền nổi không?

Vừa nghĩ xong, Vương Vân đã kéo Chu Tiểu Nhược đi, ai ngờ là không kéo nổi.

Cô ta vừa quay ra thì đã thấy Chu Tiểu Nhược nhìn chăm chăm theo bóng Trần

Hạo.

Mấy giây sau, Chu Tiểu Nhược gọi lại: “Trần Hạo, anh chờ tôi chút

Nói xong, Chu Tiểu Nhược nhìn Vương Vân với ý xin lỗi: “Vương Vân, cậu đi trước

đi, tớ nói chuyện với bạn vài câu!”

Nói xong, Chu Tiểu Nhược liền bỏ mặc Vương Vân ở đó.

Vương Vân sửng sốt, không hiểu vì sao Chu Tiểu Nhược lại coi trọng một tên lông

bông như thế. Mặc dù trong lòng đầy thắc mắc nhưng cũng không đi theo lãng phí

thời gian làm gì. Lần này tham gia hội giám định là cô ta đã phải tốn bao nhiều

công sức, sao có thể phí phạm trên người cái tên đó được.

Trần Hạo thấy Chu Tiểu Nhược bỏ rơi bạn thân, cười hỏi: “Sao cô không đi xem

mấy cái thuật khí đó với bạn vậy?”

Chu Tiểu Nhược mỉm cười: “Tôi bị gia đình ép đến chứ tôi cũng không hiểu mà

không hứng thủ gì với chúng!”

Trong lúc hai người nói chuyện, ở một nơi không xa, có mấy người con nhà giàu ăn

mặc sang trọng đang nhìn về một cái chuông trên sạp hàng nào đó mà xuýt xoa.

Chuông này có thể lơ lửng trên không trung và còn phát ra ánh sáng yếu ớt.

Chu Tiểu Nhược tò mò hỏi: “Đó là thuật khí hả?”

“Ừ! Có linh lực thêm vào nên thuật khí khác với những loại khác!”, Trần Hạo đáp.

“Không ngờ anh lại vừa nghiên cứu về hội họa mà vừa hiểu những cái này?”, Chu

Tiểu Nhược kinh ngạc nhìn Trần Hạo.

Trần Hạo cười bất lực: “Cũng chỉ là nhìn thấy mà thôi!”

“Vậy anh đưa tôi đi dạo nhé?”, Chu Tiểu Nhược hỏi.

Trần Hạo đang muốn nghỉ ngơi, nhưng có người đẹp làm bạn giết thời gian thì có

vẻ cũng không quá nhàm chán, bèn dẫn Chu Tiểu Nhược đi một vòng

Mà lúc này, một người đàn ông ăn mặc xa hoa xuất hiện ngoài cửa, cùng mấy

người đồng hành.

Vương Vân nhìn xung quanh, vừa hay thấy người đó, bèn cười đắc thắng đi lên,

khác hẳn với lúc gặp Trần Hạo.

“Cậu Từ đến rồi hả?”

“Cậu Từ” khẽ gật đầu rồi hỏi: “Tiểu Nhược đi với có mà nhỉ? Người đâu rồi?”

Khi nhắc đến Chu Tiểu Nhược, Vương Vân nghĩ đến việc Chu Tiểu Nhược vì một

thằng đàn ông vớ vẫn mà ném mình lại, tức tối vô cùng.

Đồng thời, Vương Vân cũng cảm thấy đây là cơ hội để ly gián. Cô ta luôn đố kỵ Chu

Tiểu Nhược, cảm thấy ông trời bất công. Đàn ông tốt luôn vây lấy Chu Tiểu Nhược,

còn cô ta thì không ai thèm quan tâm.

Thế nên, Vương Vân mới kể hết mọi chuyện ra, còn thêm dầu vào lửa: “Bị một con

cóc ghẻ không biết điều nào đó đem đi rồi. Cậu Từ, anh phải cẩn thận đấy! Dạo này

đàn ông xấu nhiều lắm, Tiểu Nhược thì ngây thơ, dễ bị lừa!”

“Cậu Từ” nhìn sang Trần Hạo và Chu Tiểu Nhược đang nói nói cười cười ở phía xa,

sắc mặt trở nên khó coi, ánh mắt tràn đầy sự đố kỵ.

Vương Vân thấy thế thì đắc ý vô cùng!

Cậu Từ này tên đầy đủ là Từ Tử Hàm, con cả nhà họ Tử của tỉnh.

Nhà họ Tử là một dòng họ siêu giàu ở trong tỉnh, là sự kết hợp giữa thương nhân và

quân đội. Chỉ vì trong dòng họ có không ít người tòng quân nên luôn tỏ ra khiêm

tốn, sợ bị đàm tiểu. Người bình thường chỉ biết văn Chu võ Mễ, nhưng không hề

biết nhà họ Từ lại hơn hai nhà này về cả hai phương diện!

Mà Từ Tử Hàm không chỉ là người thừa kế nhà họ Từ trong tương lai, mà còn là đệ

tử của đại sư Huyền Môn nào đó!

Cũng chính vì thế nên nhà văn Chu võ Mễ luôn nhung nhớ gã và muốn kết mối

lương duyên cho gã cùng Chu Tiểu Nhược.

Đi cùng gã là hai người khác, một là Lăng Thiếu Vũ con nhà họ Lăng và Trương

Diệu con nhà họ Trương, đều là dòng họ hạng hai của tỉnh.

Lăng Thiếu Vũ thấy vậy bèn nói: “Không biết tự lượng sức mình, dám cướp phụ nữ

với cậu Từ, đúng là chán sống!”

Vương Vân tiếp tục xúi giục: “Đúng đó! Phèn như thế sao sánh nổi cậu Từ chứ.

Trước mặt cậu Từ còn chẳng bằng được hạt cát kia kìa! Tôi mà là anh ta thi đã tìm

cái lỗ mà chui xuống rồi!”

Lúc này, Trương Diệu cũng lên tiếng: “Cậu Tử, anh nói gì đi, tôi lên kia diệt thằng

cha đó luôn. Mẹ nó chứ, trong cả cái tỉnh Sở này ai bằng được cậu Từ đây? Thằng

cha đó đúng là tự chuốc lấy nhục mà! Để tôi tác thành cho hắn!”

Từ Tử Hàm lúc này lại rất bình tĩnh, cười gần: “Việc gì phải lấy dao mổ trâu giết

gà? Tôi sẽ khiến hần biết bản thân mình đáng khinh cỡ nào!”

Nói xong, đám người đi về phía Trần Hạo và Chu Tiểu Nhược.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK