Mục lục
Anh chồng khờ - Trần Hạo
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

*Chương có nội dung hình ảnh






Miệng thì nói không chịu nổi nhưng Trần Hạo lại không hề có ý đỡ ông ta lên.


Mà Chu Trị Bình đáng thương thì không thể tự đứng lên được.


Đám phóng viên đang vây quanh Bạch Phi Nhi thấy cảnh này lập tức tranh nhau xông đến như đánh hơi thấy mồi, liên tục nháy máy ảnh, sợ sẽ bỏ lỡ tin nóng này.



Chu Trị Bình nổi điên, không biết nên làm gì mới phải.


Tuy ông ta đã trải qua nhiều sóng gió, thậm chí còn mấy lần thể hiện tài năng của mình trong các cuộc đấu trí chính quyền nhưng chưa quỳ trước mặt người khác bao giờ. Cho dù đã trở thành một lãnh đạo của một nơi nước sâu như biển, ông ta cũng không nghĩ ra được cách đối phó ngay lập tức!


Trần Hạo vừa nói, vừa rất “vô tội” bị đám phóng viên xung quanh đẩy sang một bên.


“Ông Chu, ông hãy đứng dậy đi! Như thế không được đâu, Bạch thị không trách ông, cũng không trách cục trưởng cục năng lượng! Chúng tôi ủng hộ quyết định của nhà nước, nếu như Bạch thị có thể dùng lỗ vốn để đổi lấy cuộc sống hạnh phúc của nhân dân tỉnh Sở, chúng tôi rất đồng ý!”


Trần Hạo nói rất lớn tiếng, phóng viên ở đây đều nghe thấy được.


Bạch Phi Nhi thì trợn tròn mắt, không biết vì sao Chu Trị Bình lại đột nhiên quỳ xuống!





Nghĩ lại Chu Ngọc Hành cũng đã từng quỳ, Bạch Phi Nhi liền không nhịn được suy đoán, chẳng lẽ hai cha con này đều có thói quen quỳ xuống với người khác? Nếu không vì sao con trai như thế, mà cha cũng như vậy luôn? Di truyền sao?


Tào Thanh Nguyên cũng ngây người, ông ta biết rõ bản lĩnh của Trần Hạo, rõ ràng là Chu Trị Bình đến đây để gây chuyện, lúc này lại đột nhiên quỳ xuống một cách khó hiểu, cộng thêm Trần Hạo tẩy trắng Bạch thị, khiến thái độ của các phóng viên với Bạch thị thay đổi rất lớn, sao Tào Thanh Nguyên còn có thể không biết chuyện này là do anh làm ra nữa chứ?


Bây giờ ông lớn này không hề đồng tình với Chu Trị Bình, cũng không thấy mất mát vì tạm thời không có cơ hội làm tiếp dự án nguồn năng lượng mới, mà lòng cảm thấy rất may mắn vì mình là bạn của Trần Hạo, chứ không phải là kẻ địch!


Bản lĩnh có thể khiến người ta quỳ xuống bất kì lúc nào này! Mẹ nó đúng là kinh khủng!


Trần Hạo thấy các phóng viên càng ngày càng đến nhiều, cố ý hô lên: “Các bạn phóng viên, mấy người hãy nâng ông Chu dậy đi! Ông ta đã lớn tuổi thế mà mấy người còn để ông ta quỳ như vậy!”


Trần Hạo nói vậy giống như đang giải vây cho Chu Trị Bình, thật ra là biến tướng thúc giục các phóng viên nhanh chóng quay chụp, ai lại không muốn chụp được cảnh quan chức của tỉnh quỳ xuống chứ? Ai lại không muốn đưa được tin tức lớn như vậy chứ?


Đỡ Chu Trị Bình dậy? Đỡ dậy rồi lấy đâu ra tin tức? Ai ngốc mới đỡ ấy?


Ôi, sao ông lớn đã quen với việc lên trang nhất này lại không phối hợp thế chứ? Quay sang bên kia đi, chúng tôi muốn chụp mặt nghiêng, đừng ngây ra đó, thể hiện ra vẻ mặt vì dân vì nước xem nào?


Trong lòng các phóng viên đang nghĩ đủ thứ, chỉ là không có ai đỡ Chu Trị Bình dậy cả!


Mà trước đó, địch ý và suy đoán của bọn họ đối với Bạch thị cũng đã tan thành mây khói trước cái quỳ của Chu Trị Bình rồi!


“Ông Chu, hoá ra dự án này là do cục trưởng cục năng lượng cố gắng thúc đẩy sao? Khó trách Bạch thị lại đồng ý đầu tư nhiều vàng ròng bạc trắng vào như vậy, nhìn ông quỳ xuống chân thành như thế, bây giờ ông đang rất áy náy đúng không?”


“Đúng vậy đấy ông Chu, ông hãy nói một chút xem vì sao trước đó cục trưởng cục năng lượng cảm thấy sẽ không tạo ra ảnh hưởng với môi trường, bây giờ nhà nước lại bỗng nhiên thay đổi một trăm tám mươi độ như thế, chẳng lẽ chính sách trước đó là vớ vẩn sao?”


“Ông Chu, đầu gối của ông có đau không? Đau đúng không! Ok, cứ giữ nguyên vẻ mặt đau đớn này đi, để tôi chụp một bức nữa là được!”


Chu Trị Bình điên rồi, thế mới biết Trần Hạo nói tới giúp đỡ là có ý gì?


Mẹ nó hoá ra là để ông ta đến chịu tội sao? Ông ta giận dữ nghĩ thầm, Bạch thị đáng chết, Trần Hạo đáng chết, tôi sẽ không bỏ qua cho mấy người đâu!


Lúc Chu Trị Bình không nhịn được điên cuồng chửi bới ở trong lòng, Trần Hạo lại mặc kệ ông ta, sau khi thành công tẩy trắng cho Bạch thị, anh liền nhanh chóng dẫn Bạch Phi Nhi và Tào Thanh Nguyên rời khỏi hiện trường!


Một đám phóng viên không có ai rảnh để quan tâm đến người của Bạch thị cả!


Không ít người cứ trơ mắt nhìn bọn họ rời đi!


So sánh với tin tức của Bạch thị, tin tức kinh tế lớn như quan chức tỉnh quỳ xuống xin lỗi xí nghiệp này mới hấp dẫn hơn!


Rất nhanh, Trần Hạo và Bạch Phi Nhi, Tào Thanh Nguyên đã về tới văn phòng chủ tịch.


Mặc dù vừa rồi Chu Trị Bình mất mặt khiến người ta rất sung sướng, nhưng trên thực tế, dự án bị người có ý xấu nhằm vào đến mức phải dừng lại vẫn làm Bạch Phi Nhi không vui.


Mặc dù tâm trạng của Tào Thanh Nguyên tốt hơn Bạch Phi Nhi một chút, cũng khó tránh khỏi phiền muộn.


Lúc này, bầu không khí trong văn phòng rất ngột ngạt!


Tào Thanh Nguyên nhìn ra được Bạch Phi Nhi đang lo lắng cái gì.


Sau khi ông ta được chứng kiến bản lĩnh của Trần Hạo một lần nữa, liền kiên quyết quyết định hợp tác với Bạch thị. Lúc này liền giải sầu cho Bạch Phi Nhi.





Xem ảnh 1
20211215040124-tamlinh247-vn.jpg

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK