Mục lục
Anh chồng khờ - Trần Hạo
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Giám đốc Phương, trước hết chúng ta cứ thử hẹn hò đã, ông xem có được không?”, Thiện Viện nói.


“Hẹn hò à! Buổi tối chúng ta lên giường hẹn hò cũng được mà? Ha ha ha!”, Phương Kỳ mang vẻ mặt “dâm đãng” cười lớn.


Thiện Viện điềm đạm đáng yêu ngả về phía Trần Hạo: “Anh Trần cứu mạng!”



Phương Kỳ ngang ngược, lạnh lùng nói: “Nhóc con, vừa rồi chính cậu là người nói cô ta có tình cảm với tôi, bây giờ cậu đừng nghĩ đến chuyện che chở cho cô ta, bảo vệ cô ta chính là đang đùa giỡn với tôi, mà đùa giỡn với tôi thì phải trả giá đắt!”


“Tôi không…”, Thiện Viện rơi nước mắt.


“Không? Hừ! Cô cho rằng ông đây không có chuẩn bị gì sao? Rượu vừa rồi mà cô uống, tôi đã bỏ thuốc vào trong đó!”


“Ông… Phương Kỳ, ông là đồ khốn nạn, anh Trần cứu mạng…”, nói đến đây, Thiện Viện lại quay sang cầu xin Trần Hạo giúp đỡ.





Phương Kỳ dùng ánh mắt lạnh lùng uy hiếp Trần Hạo: “Nhóc con, tôi cảnh cáo cậu, chuyện không nên quản thì đừng có quản, nếu không…”


Diễn đến đoạn này, Phương Kỳ mới bình tĩnh hơn một chút, tiết mục mà bọn họ đã chuẩn bị từ trước cuối cùng cũng có thể diễn rồi.


Giống như tất cả đã bắt đầu quay trở về đúng quỹ đạo, giống với kế hoạch mà bọn họ đã sắp xếp lúc trước.


Lúc này, hai người họ đều thả lỏng, bọn họ cảm thấy tiếp theo đây, nhất định Trần Hạo sẽ diễn vở kịch anh hùng cứu mỹ nhân.


Ai ngờ, Trần Hạo thẳng thắn nói ra một câu làm cho hai người trợn mắt há hốc mồm.


“Tôi cũng có nói là muốn xen vào đâu, các người cứ chậm rãi chơi đùa! Tôi đi ra bên ngoài canh chừng cho các người!”


“…”


Hai người bọn họ mơ mơ hồ hồ liếc mắt nhìn nhau, trong nháy mắt vở diễn bị tạm dừng, trong không khí tràn ngập vẻ xấu hổ.


Thiện Viện là người phản ứng lại trước, cô ta sợ hãi nói: “Không…không cần, anh Trần, anh đừng đi, đừng vứt bỏ tôi lại!”


Lúc này, Phương Kỳ cũng bừng tỉnh: “Bảo bối nhỏ, em không thể thoát khỏi lòng bàn tay anh đâu…”


Trong khi hai người kia đang ra sức diễn trò, Trần Hạo lại làm như không có việc gì đứng dậy đi ra khỏi phòng, còn tiện tay đóng cửa lại cho hai người bọn họ.


Trần Hạo đi rồi, không khí trong phòng bỗng chốc đông cứng lại.


“Sao…sao lại như thế này?”, Phương Kỳ mơ hồ hỏi.


Sắc mặt Thiện Viện vô cùng u ám, phương hướng phát triển của sự việc hoàn toàn khác xa so với những gì mà bọn họ dự kiến.


Lúc này, trong lòng cô ta vô cùng phức tạp, không phải là tình báo nói tên này rất có tinh thần chính nghĩa sao? Không có việc gì cũng thích xen vào chuyện của người khác hay sao?


Không phải là anh ta có quan hệ sâu sắc với thế giới ngầm của Hải Dương sao? Vì sao không làm anh hùng cứu mỹ nhân?


Phương Kỳ hỏi: “Cô nói xem, có phải là anh ta nhìn thấu chúng ta rồi không?”


Nghe được lời nói của Phương Kỳ, Thiện Viện cẩn thận nghĩ lại từng chi tiết trong những lần gặp mặt Trần Hạo, xác định là bản thân không để lộ ra sơ hở gì, cô ta không tin Trần Hạo có thể nhận ra điều gì.


Dù sao thì cô ta cũng mới đến Cửu Khúc không lâu, mới gặp Trần Hạo đúng hai lần, làm sao có thể bị Trần Hạo nghi ngờ được?


“Hẳn là không!”, Thiện Viện suy nghĩ kỹ những hành động của mình rồi khẳng định nói.


“Vậy thì tại sao kết quả lại như thế này? Bây giờ chúng ta nên làm cái gì đây?”, Phương Kỳ hỏi.


Trước đó, Phương Kỳ đã bàn bạc tốt với Thiện Viện, hắn ta lấy tiền rồi làm việc, cho Trần Hạo một cơ hội để làm anh hùng cứu mỹ nhân. Mà Thiện Viện cũng sẽ thuận lợi hoàn thành nhiệm vụ chụp ảnh giường chiếu cùng Trần Hạo. Hai người đều có được thứ mình muốn.


Nhưng sự việc lại nằm ngoài dự kiến của bọn họ, ngay cả Thiện Viện cũng cảm thấy bối rối không biết nên làm thế nào cho phải!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK